Chương 257: Sao ta có thể không sợ được? (2)
Lẽ nào thời gian mấy vạn năm và mỗi lần rửa tội bằng lôi đình trăm năm một lần cũng không thể mài mòn nguyên thần Hắc Long Vương sao? Rốt cuộc nếu ở thời toàn thịnh thì con Hắc Long này còn mạnh đến cỡ nào.
“Trần Vũ, ngươi dẫn đệ tử trở về trước đi.” Diêu Hi không để ý tới người của Phong Lôi các, nàng quay đầu nói với Trần Vũ.
“Còn Lục Trần, ngươi đi theo ta.”
Diêu Hi vừa dứt lời thì một linh lực cuốn lấy Lục Trần, chỉ trong phút chốc đã phá không biến mất.
Lục Trần đứng cạnh Diêu Hi trên độ cao mấy nghìn mét, dưới chân là một đám mây được ngưng tụ từ lực lượng quy tắc, hai người đang bay với tốc độ cực nhanh.
Lục Trần buồn bực hỏi: “Sư phụ, ngươi muốn dẫn ta đi đâu.”
Diêu Hi thản nhiên nói: “Ma Long vực.”
Hai chân Lục Trần lập tức mềm nhũn, hắn cảm giác như mình đã nghe lầm.
Chẳng phải vừa rồi sư phụ bảo Hắc Long bên trong Ma Long vực vẫn chưa chết sao? Không chỉ chưa chết mà thông qua sự tôi luyện của lôi đình, nguyên thần của nó còn càng ngày càng mạnh. Ngay cả người của Phong Lôi các với Thánh địa Dao Trì cũng bị khuyên về, vậy tại sao sư phụ còn dẫn hắn đến Ma Long vực.
Lục Trần lắp bắp nói: “Sư phụ, ta đến Ma Long vực làm gì?”
Đôi mắt cực đẹp của Diêu Hi trông về phương xa, nàng nhẹ giọng mở miệng: “Ta muốn ngươi xuống đáy vực sâu tìm Diệt Thế Hắc Diễm, hơn nữa còn phải lấy được nó.”
“Diệt Thế Hắc Diễm!” Lục Trần trợn tròn hai mắt.
Hắn cứ có cảm giác Diệt Thế Hắc Diễm rất quen thuộc. Đúng rồi, Thiên vực từng gặp kiếp nạn thần hỏa, hỏa diễm đen kịt như mực chảy xuống từ bầu trời như một loại chất lỏng màu đen ăn mòn đại địa tạo thành vực sâu lớn. Lúc ấy kiếp nạn thần hỏa đó đã khiến mấy chục vạn người thiệt mạng, tiêu diệt hơn trăm tông môn.
Nó được gọi là kiếp Diệt Thế Hắc Diễm.
Lục Trần kinh ngạc nói: “Lẽ nào dưới đáy Ma Long vực có Diệt Thế Hắc Diễm.”
Diêu Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Trần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Sư phụ, Diệt Thế Hắc Diễm hóa thành hạt giống chưa? Nếu đã hóa thành hạt giống thì được, nhưng Hắc Long Vương dưới Ma Long vực vẫn chưa chết, ta xuống dưới chẳng phải là tìm chết sao?”
Một đóa thần hỏa đáng để mạo hiểm. Nếu có được thần hỏa, sau này chắc chắn con đường tu luyện của hắn sẽ rộng rãi bằng phẳng, vô cùng thuận lợi.
Nhưng dưới đáy Ma Long vực lại trấn áp một con Hắc Long Vương sống không biết bao nhiêu năm, dù chỉ còn lại nguyên thần cũng không thể nào suy đoán được thực lực của nó.
Chưa nghe nói sao, Ma Long vực vốn có một Hoàng triều cường thịnh, mười Hoàng giả tọa trấn, nhân khẩu trăm vạn nhưng chỉ trong một buổi tối đã bị Hắc Long Vương dùng ý chí tinh thần hóa thành gió bão bao phủ hàng trăm vạn dặm lãnh thổ, toàn bộ chết hết.
Hơn nữa nghe nói Hoàng triều còn cách Ma Long vực tận mấy chục vạn dặm.
Điều này đủ để chứng tỏ nguyên thần Hắc Long Vương mạnh đến mức cực kỳ khủng bố, nó có thể dùng ý chí tinh thần giết chết tồn tại Hoàng cảnh cách mấy chục vạn dặm.
Một Siêu Phàm cảnh nho nhỏ như hắn tiến vào Ma Long vực.
Là muốn chết hay muốn tìm chết đây?
“Sao vậy, sợ rồi sao?”
Diêu Hi thấy Lục Trần im lặng hồi lâu, nàng quay đầu lại nhìn Lục Trần, khóe miệng hiện lên ý cười.
Thằng nhóc này quậy Thanh vực đến nghiêng trời lệch đất, chó gà không yên, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, giờ mới biết sợ đúng không?
“Sao ta có thể…” Tiếp xúc với ánh mắt của Diêu Hi, Lục Trần kiên cường đáp nhưng mới kiên cường được một giây, giọng hắn nhỏ dần, bổ sung thêm hai chữ không sợ.
Nối lại là ‘Sao ta có thể không sợ.’
Hai chữ cuối cùng Lục Trần nói không ra hơi, giọng nhẹ như con muỗi lướt qua.
Quả thật là hắn sợ rồi.
Đây không còn là chuyện sợ hay không sợ mà là rõ ràng biết trong hang có cọp còn ngu ngốc tiến vào hang cọp.
Nếu hắn cố ý đi vào chắc chắn sẽ chết.
Diêu Hi nói: “Sư phụ sẽ không hại ngươi đâu.”
“Thứ nhất, nguyên thần của Hắc Long Vương đang ngủ say. Đối với hắn ngươi quá quá yếu, hắn hoàn toàn không cảm nhận được ngươi. Cho dù có cảm nhận được sự tồn tại của ngươi thì trong lòng hắn, ngươi chỉ là một con kiến mà thôi. Hắn lười nuốt chửng linh hồn ngươi vì còn chẳng đủ cho hắn nhét răng.”
“Thứ hai, quả thực Diệt Thế Hắc Diễm đã hóa thành hạt giống nên ta hy vọng ngươi xuống Ma Long vực lấy được hạt giống Diệt Thế Hắc Diễm.”
Lời của Diêu Hi khiến trong lòng Lục Trần thả lỏng hơn rất nhiều nhưng Lục Trần vẫn hơi sợ, hắn mở miệng nói: “Sư phụ, hay là ngươi xuống cùng ta đi? Đi cạnh ngươi ta mới có cảm giác an toàn.”
Lục Trần cảm thấy nếu tiến vào Ma Long vực phải có sư phụ ở bên cạnh mới có cảm giác an toàn, đi xuống dưới đó một mình có khác gì tìm chết đâu.
Diêu Hi trực tiếp từ chối yêu cầu của Lục Trần: “Không được, nếu ta bước vào phạm vi nào đó thì sẽ bị Hắc Long Vương nhận ra.”
Lục Trần sắp khóc rồi, hắn đáng thương nói: “Sư phụ, ngươi yên tâm để đồ đệ yêu quý có thiên phú nhất, đẹp trai nhất, chu đáo nhất của ngươi tiến vào Ma Long vực một mình sao.”
Diêu Hi mỉm cười nói: “Yên tâm, có gì mà không yên tâm chứ.”
Lục Trần: “...”
Ngay cả làm nũng cũng vô dụng, Lục Trần lập tức bó tay.
Xem ra sư phụ có tiểu đồ đệ ngoan ngoãn là Liễu Khuynh Thành nên ‘thay lòng đổi dạ’ rồi.
Lục Trần thầm tức giận, cả đường không nói gì.