Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 267: Không thể tin lời của nam nhân

Chương 267: Không thể tin lời của nam nhân


Hắn điều động linh lực toàn thân, hội tụ ở trên ngón trỏ, ngón trỏ phóng ra ánh sáng màu lam giống như ánh sáng tinh thần, tỏa ra khí thế khủng bố.
Đây là Toái Tinh chỉ, uy năng khủng khiếp, sau khi tu luyện đến cực hạn thì người cao hơn hắn một cảnh giới lớn cũng không dám đối chọi.
Lục Trần chỉ ngón tay ra, chùm sáng ngút trời.
Kẻ địch không kịp tránh né, ấn đường chảy máu, đồng tử trợn tròn, ngã xuống đất.
Dường như không tin nổi mình lại chết như vậy.
Hai người còn lại thay đổi sắc mặt, sau đó trở nên nghiêm túc, thực lực của người này vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Lục Trần lật ngược cổ tay, lấy ra Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt tỏa ra ánh sáng giống như chói lóa, toàn thân màu bạc, nhưng đoạn kiếm thể màu đen kia lại tối âm u.
Vung Ngân Nguyệt lên chém về phía người đằng trước, người này không dám khinh thường, cũng lấy ra một binh khí màu đen, là một thanh trường đao, toàn thân ngăm đen tràn ngập hàn khí lạnh lẽo.
Hắn giơ đao ngăn chặn một kiếm của Lục Trần.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, bùng lên vô số đốm lửa nhỏ.
Cổ tay Lục Trần phát lực, truyền vào trong Ngân Nguyệt, kích động trường đao của đối phương, sau đó Ngân Nguyệt như một u linh đâm về phía yết hầu của người phía sau.
Người này nhanh chóng lùi về phía sau, né tránh một đòn.
Nhưng sao tốc độ của hắn nhanh bằng Lục Trần được, trong chớp mắt đến gần, chém ra một kiếm.
Một kiếm đứt đầu.
Phụt!
Đầu tách ra khỏi cơ thể, mang theo máu nóng bay ra thật xa.
Rơi xuống mặt đất còn lăn một đoạn.
Ba người vây công Lục Trần, chưa đến một phút đồng hồ đã có hai người bị giết.
Trong ánh mắt của thanh niên áo đen còn lại mang theo khiếp sợ, người này rốt cuộc là ai, tại sao lại mạnh như vậy.
Lúc Lục Trần xoay người nhìn về phía hắn, hắn lại có loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.
“Hắc Long điện, ta nhớ ra rồi, hình như là người hầu của Hắc Long.” Lục Trần không lập tức ra tay với hắn, mà vòng vo, trưng ra vẻ trầm tư nhớ lại.
Lục Trần nghĩ đến, hình như mình đã từng nghe qua truyền thuyết của Hắc Long điện, nghe nói người của thế lực này thờ phụng một con Hắc Long, là nô bộc của Hắc Long.
Lúc ấy vốn không nghĩ nhiều, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy nên đã bỏ qua.
Cho đến bây giờ bước vào đáy Ma Long vực, biết nơi này giam giữ một con Hắc Long Vương, nói không chừng cả hai có liên quan với nhau.
“Không sai, bọn ta là người của Hắc Long yêu tôn.” Người này nghiêm túc nói: “Hắc Long yêu tôn vẫn chưa chết, mãi mãi không cách nào chết đi, khi Hắc Long yêu tôn thoát ra được, hắc ám sẽ lần nữa buông xuống khắp nơi, ngươi đây là đang đối địch với Hắc Long điện, biết điều thì hãy rời khỏi nơi này.”
Mặc dù nói như vậy nhưng sâu trong đáy mắt người này lại tràn ngập sát ý nồng đậm.
Người này phá hỏng nghi thức dẫn hồn khiến bọn họ thất bại trong gang tấc, chắc chắn phải chết, hắn đã ghi nhớ khuôn mặt này trong lòng, đợi sau khi thoát khỏi nguy hiểm tính mạng sẽ mời cường giả Hắc Long điện đến đánh chết người này.
“Hắc Long yêu tôn!” Ánh mắt Lục Trần lóe lên, đây là tôn xưng của Hắc Long Vương sao.
“Vũ tướng quân là ai?” Lục Trần thuận miệng hỏi.
Thanh niên thản nhiên nói: “Một trong ba tướng quân của Yêu tôn, là tồn tại Thánh cảnh tầng thứ ba, một ngón tay có thể nghiền chết ngươi.”
Thánh cảnh tầng thứ ba!
Lục Trần thoáng kinh ngạc, Thánh cảnh tầng thứ ba, phóng mắt nhìn toàn bộ thập vực thì tồn tại cấp bậc này cũng là những cường giả đứng đầu, vậy mà chỉ là một thuộc hạ của Hắc Long Vương.
Vậy thì phải đánh giá lại tu vi của Hắc Long Vương rồi.
“Ngươi đi đi!”
Lục Trần phất phất tay.
“Xem như ngươi biết điều.”
Người này lầm tưởng Lục Trần e ngại hắn, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Lục Trần giơ tay lên, ném Ngân Nguyệt trong tay ra.
Thanh niên xoay người bỏ chạy, bỗng nhiên lông tơ cả người dựng đứng, còn chưa kịp xoay người thì sau lưng đã vô cùng đau nhức, một mũi kiếm sáng ngời xuyên thấu qua bụng hắn.
“Ngươi, không phải ngươi thả ta đi sao?” Người này thấy Lục Trần đi tới trước mặt hắn, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Trần.
“Ta chỉ bảo ngươi đi, cũng không nói là không giết ngươi.” Lục Trần bĩu môi, đùa cợt nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng sống mấy chục năm, chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu nói, lời nói của nam nhân không thể tin, nhất là nam nhân đẹp trai lại càng không thể tin.”
Thanh niên: “...”
Trong lòng hắn tức giận, câu nói này từ đâu ra vậy?
“Hèn hạ vô sỉ!” Hắn trợn mắt mắng.
“Hỏi ngươi một câu, Yêu tôn của nhà ngươi bị giam giữ ở đâu, nói xong ta sẽ thả ngươi đi, thấy sao?” Lục Trần vừa nói, vừa rút Ngân Nguyệt trên người hắn ra, sau đó dùng người hắn lau máu tươi trên thân kiếm.
Thanh niên nhìn thấy cảnh này, giận đến toàn thân run rẩy, đây là xem hắn là miếng vải lau kiếm sao?
Lúc hắn kích động, lỗ máu trên người lại chảy ra máu tươi, lực lượng sinh mạng hao mòn, trở nên rất yếu ớt.
“Bây giờ ngươi vẫn cứu được, nếu còn không nói thì ngươi sẽ chết đó!” Lục Trần liếc nhìn miệng vết thương, không đếm xỉa tới.
Thanh niên cắn răng, nói: “Ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi không được nuốt lời.”
“Tất nhiên, lời đã nói ra, bốn ngựa cũng không đuổi kịp.” Lục Trần vỗ ngực đảm bảo.
“Yêu tôn bị giam giữ trong cọc Tỏa Long!” Thanh niên nói.
“Cọc Tỏa Long ở đâu?”
“Ra khỏi sơn cốc đi về hướng đông, bay khoảng nửa tháng, ngươi sẽ phát hiện một khe sâu rất lớn, ngắm nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy sấm sét hội tụ trên trời, phía dưới sấm sét chính là nơi có cọc Tỏa Long.” Thanh niên nói một lèo.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất