Chương 266: Phá hoại (2)
Thanh niên bị thương lại phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết lần nữa, trong buổi đêm tối tăm, âm thanh truyền đi rất xa.
“Kiếm ý, sao có thể?”
“Sao một võ giả Siêu Phàm cảnh có thể ngưng luyện ra được kiếm ý?”
Ba thanh niên đang cử hành nghi thức dẫn hồn ở bên cạnh, mặc dù không ra mặt giúp đỡ nhưng đều đang chú ý đến, lúc nhìn thấy năm chùm sáng bắn ra, hàn khí cực kỳ đáng sợ từ trong đó tản ra khiến bọn họ hãi hùng khiếp vía.
Dường như năm chùm sáng đó còn đáng sợ hơn kiếm khí gấp trăm nghìn lần.
Trong nháy mắt biết được đây là kiếm ý, là kiếm ý trạng thái ngưng tụ do ngàn vạn kiếm khí cô đọng đến cực hạn tạo thành.
Một luồng kiếm ý do ngàn vạn luồng kiếm khí cô đọng lại thành, uy lực không gì sánh nổi.
Kiếm tu tu luyện ra kiếm ý vô cùng đáng sợ, ngay cả thế lực sau lưng bọn họ cũng không muốn chọc vào tồn tại bực này.
Nhưng điều khiến ba bọn họ nghĩ mãi không ra chính là, chẳng phải nói tu luyện đến cấp bậc Vương cảnh mới có thể lĩnh hội được loại năng lượng như kiếm ý này sao, tại sao một võ giả Siêu Phàm cảnh lại sử dụng được kiếm ý.
Rốt cuộc Kim Ngạo Thiên này là người nào?
“Nói, rốt cuộc Vũ tướng quân trong miệng các ngươi là ai?” Lục Trần không thèm quan tâm đến kinh ngạc của người bên cạnh, hắn ngồi xổm trước mặt thanh niên bị thương, hỏi.
Thanh niên bị thương khẽ rên, sắc mặt nhăn nhó, bởi vì kiếm ý sót lại trên người vẫn chưa tản đi, hắn giống như đang chịu đựng nỗi đau vạn tiễn xuyên tim, không rảnh trả lời câu hỏi của Lục Trần.
“Bỏ đi, vẫn là hỏi bọn họ thôi!” Lục Trần đứng lên, ngưng tụ ra một luồng kiếm quang, vạch một đường trên cổ của thanh niên bị thương.
Trên cổ của thanh niên bị thương xuất hiện một vết thương nhỏ, hai mắt trợn tròn, không lâu sau, hắn ngã nhào trên mặt đất, đồng tử giãn ra, không còn sức sống.
Lục Trần quay đầu nhìn ba người họ, hỏi: “Nói đi, Vũ tướng quân là ai, có quan hệ gì với Hắc Long Vương?”
Ba người họ không thèm quan tâm đến Lục Trần, trong lòng thầm gấp gáp.
Lục Trần lười biếng nói: “Nếu như không nói thì ta sẽ phá hỏng đó.”
“Ngươi tốt nhất đừng làm bậy!”
“Nếu như ngươi dám phá hoại nghi thức, chắc chắn Hắc Long điện sẽ không tha cho ngươi, thập vực rộng lớn cũng không có chỗ cho ngươi dung thân!”
Một người trong đó nghiêm mặt nói lời uy hiếp.
“Xin lỗi, con người ta không sợ nhất chính là uy hiếp!” Lục Trần nhún vai, sau đó lấy ra Huyền Trọng ấn, đột nhiên đập trên bàn ngọc.
“Đừng!”
Ba người họ khiếp sợ, đồng tử như muốn nứt ra.
Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Trọng ấn và bàn ngọc va chạm vào nhau.
Bịch!
Bàn ngọc phải chịu một lực chấn động đáng sợ, trực tiếp vỡ nát, ngay sau đó, huyết quang ngập trời, xung quanh bị một tầng ánh sáng màu đỏ cực lớn bao trùm, nhưng rất nhanh đã tản đi.
Cùng lúc này, hơn vạn tàn hồn tụ lại từ xung quanh cũng hoàn toàn biến mất.
Ba người họ như bị sét đánh, ngơ ngác, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Tổ chức bọn họ đã chuẩn bị hơn vạn năm, thu thập các loại tài liệu, thông qua hiến tế năm trăm vạn người, muốn tụ hồn cho Vũ tướng quân.
Nhưng bây giờ lại thất bại trong gang tấc.
Dần dần, ba người họ lấy lại tinh thần, cùng nhìn về phía Lục Trần, trong ánh mắt mang theo sát khí khiếp người, hận không thể ăn thịt, uống máu, thậm chí là nhai xương của Lục Trần.
“Vậy mà ngươi lại dám phá hủy nghi thức, ngươi…” Một người giận đến toàn thân run rẩy, ngay cả câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt lên được.
Tâm trạng của hai người còn lại cũng không khá hơn là bao, lửa giận trong lòng không có chỗ trút ra, không ngôn ngữ nào có thể hình dung được căm giận trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lục Trần.
“Lên, giết hắn!”
Nghi thức bị hủy, ba người họ rất tức giận, hóa thành ba tàn ảnh màu đen đánh về phía Lục Trần.
Không thể không bộc phát một trận đại chiến.
Ba người họ đều là Siêu Phàm cảnh viên mãn xuất sắc, vô cùng khủng bố, khí tức hắc ám bao trùm xung quanh, ba luồng khí tức đáng sợ đan xen lại với nhau, bao phủ đất trời, xông về phía Lục Trần.
Muốn dùng uy áp để áp chế Lục Trần, triển khai một đòn trí mạng.
“Chết đi!”
Một người muốn dùng lực lượng hắc ám diễn hóa ra bàn tay đen sâu thẳm, lực lượng hắc ám dần dần tụ lại, linh lực cuộn trào, tràn ngập luồng khí tức chết chóc.
Người thứ hai lấy ra một thanh đao nhỏ màu bạc, sau khi rót vào linh lực thì ánh bạc tăng vọt, chiếu sáng xung quanh.
“Đi!”
Hắn khẽ quát một tiếng, ném đao bạc trong tay ra, đao bạc hóa thành một tia sáng bạc bắn tới.
Người cuối cùng yên lặng không tiếng động xuất hiện sau lưng Lục Trần, phong tỏa đường lui, cũng giơ tay lên, gió lớn gào thét, cách không phóng thích ra uy lực vô song.
Khi đối phó với võ giả cùng cảnh giới, Lục Trần chưa bao giờ biết cái gì gọi là lùi về phía sau, mà luôn nghênh đón trực diện.
Lục Trần vung quyền, tinh khí thần đạt tới đỉnh phong, quyền ấn phát sáng va chạm với bàn tay đen, uy năng ngập trời trực tiếp chấn nát bàn tay màu đen, hóa thành sương đen bay đầy trời.
Trong lòng Lục Trần nhảy dựng, đao bạc tới gần, hắn nghiêng người, một tia sáng bạc xẹt qua trước ngực, né tránh được một đòn trí mạng.
Sau khi né tránh đao bạc, Lục Trần chủ động xông ra, cơ thể hóa thành tàn ảnh, mang theo tiếng sấm rền vang nhào về người phía trước, đồng thời cũng né tránh công kích của người phía sau.