Chương 27: Sóng gió lại nổi lên (1)
Lục Chính Hành mặt đỏ bừng, làm gì có ai lại độc địa với lão già của mình như vậy, hắn không muốn nói chuyện với tên nghịch tử này nữa.
Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không cố gắng nhịn cười, năm đó quân vương đã mắng điện hạ tàn nhẫn đến thế nào thì bây giờ điện hạ độc địa với quân vương như thế đấy.
“Khụ khụ.”
Mạc Hành Không vội ho một cái rồi chuyển chủ đề: “Hôm nay quân vương đã khôi phục được vài phần tu vi.”
Lục Chính Hành thở dài: “Một nửa đó, ước tính trong bốn năm ngày thì sẽ khôi phục đến thời hoàng kim.”
Tả Khưu Thiền nói: “Phương Thường Lâm tạo phản, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ phải giải quyết, nhưng nghe nói rằng Phượng Đằng đã gia nhập Hạ Thiên môn, khá được coi trọng.”
Lục Chính Hành xua tay, nói: “Không còn cách nào khác, đợi đến khi tu vi của ta khôi phục, Hạ Thiên không phải là đối thủ của ta.”
“Lại bắt đầu giả ra vẻ, đúng là sẹo lành thì quên đau mà, không nhớ chính mình trúng độc, còn suýt chết.” Lục Trần ở bên cạnh dội một chậu nước lạnh.
Lục Chính Hành ngay lập tức cảm thấy khó chịu, tức giận đứng dậy và bỏ đi.
...
Ở thế giới bên ngoài, đã năm sáu ngày trôi qua, ngoại trừ sự náo động do sát trận trong vương cung treo cổ bốn cường giả Nguyên Thần cảnh, mọi người còn đoán xem đại tướng quân sẽ có động tác gì.
Suy cho cùng thì bốn trợ thủ được mời đến đều đã chết hết.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán chính là, Phương phủ vô cùng bình tĩnh, không có ai ra ngoài.
Vào ngày thứ bảy, hàng trăm ngàn người trong Vương thành đột nhiên cảm thấy khó chịu, có cảm giác như thể bầu trời đang sập xuống, đè lên người bọn họ.
Tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ nhìn thấy hai bóng người xuất hiện trên bầu trời, một già một trẻ, bọn họ đang đi trong hư không, khí tức mà bọn họ phóng ra uy áp thiên địa, khí tức này thật sự quá kinh khủng, khiến cho cơ thể của bọn họ sinh ra cảm giác khó chịu.
“Ý chỉ của Vương giả.”
Vô số người ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người trên bầu trời, khí tức phát ra từ đối phương mang theo Vương Uy cao cao tại thượng, loại uy áp này cực kỳ thuần túy, không ngoài dự đoán, đây là tồn tại ở cấp bậc Vương cảnh.
Người thanh niên bên cạnh lão giả trông vô cùng trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp, phong thần như ngọc, cực kỳ siêu nhiên.
“Phương Đằng.”
Có người nhận ra Phương Đằng, là con trai của đại tướng quân, cộng thêm cái danh xưng đệ nhất thiên tài của Lục quốc trên người, về cơ bản thì đều biết Phương Đằng.
“Hóa ra là Phương Đằng đã quay trở lại, vậy lão giả bên cạnh chính là Hạ Thiên trưởng lão của Huyền Lôi phái.”
“Hạ Thiên thực sự đến Vương thành cùng với Phương Đằng, có vẻ như Phương Đằng rất được Hạ Thiên coi trọng.”
Trên mặt đất, vô số người nhận ra người đến, xì xào bàn tán.
Vương cảnh cao cao tại thượng, quan sát thế gian, Vương cảnh thu nhận đồ đệ cũng có sự phân chia, người có tư chất bình thường sau khi Truyền Công thì để mặc cho tự tu luyện, hoặc nếu có hứng thì chỉ dạy một chút, thuộc về hình thức nuôi thả.
Những đệ tử có tư chất xuất chúng thì sẽ tập trung bồi dưỡng.
Rất rõ ràng, Phương Đằng thuộc về loại thứ hai.
...
Phương phủ.
Trong những ngày qua, Phương Thường Lâm đã sống một ngày như một năm, tình hình rất nghiêm trọng, tứ đại Nguyên Thần cảnh đều chết hết, Lục Chính Hành thì không rõ sống chết, trong lòng hắn vô cùng lưỡng lự.
Cho nên mới viết một bức thư gửi cho Phương Đằng ở Huyền Lôi phái, hy vọng rằng Phương Đằng có thể nhanh chóng trở lại, tốt nhất là có thể mang theo sư phụ Hạ Thiên.
Phương Thường Lâm đang bế quan thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức rộng lớn không gì sánh được.
Ngoài ra, còn có một khí tức rất quen thuộc, là Phương Đằng.
Phương Thường Lâm ngay lập tức rời khỏi mật thất, đi đến khu vực trống bên ngoài, vừa đúng nhìn thấy hai người đang đi xuống sân.
Đây là một già một trẻ.
Lão giả mặc trường bào màu xám, tóc bạc sắc mặt hồng hào, vẻ mặt rất tốt, khí tức thanh tao, cực kỳ có khí chất tiên phong đạo cốt.
“Phụ thân.”
Lão giả còn chưa lên tiếng thì người thanh niên bên cạnh đã nhìn về phía Phương Thường Lâm nói.
“Bái kiến Hạ Thiên trưởng lão, sự xuất hiện diện của ngươi đã làm vẻ vang cho bỉ phủ.” Phương Thường Lâm ôm quyền khách khí nói.
“Ha ha, ta đã nghe Phương Đằng kể về việc này, đặc biệt đến đây vì mong muốn của ngươi.” Hạ Thiên mỉm cười nói, nhìn thoáng qua Phương Đằng, tiếp tục nói: “Chỉ khi giải quyết vấn đề của ngươi thì Phương Đằng mới có thể buông bỏ những tạp niệm, tập trung vào việc tu luyện.”
“Làm phiền Hạ Thiên trưởng lão phải tốn công rồi.” Phương Thường Lâm nói một cách bình tĩnh nhất có thể.
Hạ Thiên, với tư cách là một Vương cảnh, có thể đích thân đi hàng nghìn dặm để đến Vương thành của Lục quốc một chuyến, đây cũng xem như là cho con mình mặt mũi, nói rõ việc Hạ Thiên rất coi trọng con trai, trong lòng Phương Thường Lâm tất nhiên là rất vui mừng.
“Đằng Nhi, ngươi cũng đang ở Siêu Phàm cảnh đỉnh phong rồi?” Sau đó, Phương Thường Lâm nhìn về phía Phương Đằng, phát hiện ra khí tức của của Phương Đằng mạnh hơn trước khi hắn rời đi rất nhiều, lộ ra vẻ cảm động.
Phương Đằng cũng chỉ mới đi được ba tháng, đã từ Siêu Phàm cảnh hậu kỳ thăng cấp đến đỉnh phong, vượt qua một cảnh giới nhỏ, khiến cho Phương Thường Lâm vui mừng khôn xiết.
Phương Đằng không kiêu ngạo cũng không bốc đồng, nói: “Đây là nhờ sư phụ dốc sức dạy dỗ.”
“Được được được, tương lai ngươi hãy đi theo Hạ Thiên trưởng lão, Hạ Thiên trưởng lão nói gì thì ngươi làm cái đó.” Phương Thường Lâm nói.
Hắn đời này có lẽ không thể nào đột phá được Vương cảnh, nhưng con trai của hắn có thể đột phá Vương cảnh, đây cũng là một kiểu mong con hơn người, nghĩ tới việc trong tương lai con trai có thể thăng cấp lên Vương cảnh, hoặc là đạt đến độ cao như Nhân Hoàng.