Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 26: Định nghĩa sinh mệnh Siêu Phàm (1)

Chương 26: Định nghĩa sinh mệnh Siêu Phàm (1)


Mà hiện tại điện hạ từ Tẩy Tủy cảnh đột phá Siêu Phàm cảnh đã hấp thu linh khí trong bán kính mười dặm.
Mạc Hành Không cũng cười ha ha nói: “Đúng vậy, điện hạ đã trở thành sinh mệnh Siêu Phàm, tuổi thọ đã tăng thêm mấy nghìn năm, với thiên phú của ngươi, trong tương lai nhất định sẽ tiến vào Nhân Hoàng cảnh.”
Lục Chính Thành ở bên cạnh nói: “Đừng có tâng bốc hắn, rất dễ đắc ý ra vẻ.”
Tuy nói ra lời này, nhưng trong lòng Lục Chính Đình vẫn khá tự hào, năm đó khi hắn đột phá Vương cảnh cũng chỉ hấp thu linh khí trong bán kính hai mươi dặm mà thôi.
Linh lực cần thiết cho Nguyên Thần cảnh đột phá Vương cảnh cũng không phải là thứ Tẩy Tủy cảnh đột phá Siêu Phàm cảnh thể so sánh được.
Nghe thấy lời bọn họ nói, Lục Trần bĩu môi, nếu như không phải lúc đột phá hắn tự móc tiền túi ra, để ở xung quanh hơn hơn trăm vạn viên linh thạch, chất đống thành núi thì đừng nói là bán kính mười dặm, ngay cả linh khí trong bán kính ba mươi dặm cũng không đủ để cho hắn hấp thu.
Sau một lúc, Lục Trần lên tiếng: “Lão Tả, còn quá sớm để chúc mừng ta, ta nào đã đột phá Siêu Phàm cảnh rồi, bây giờ ta vẫn đang ở Tẩy Tủy cảnh viên mãn.”
Hả!
Nghe thấy lời nói của Lục Trần, ba người buồn bực, không lẽ động tĩnh do đột phá mấy ngày trước gây ra là giả, không thể nào.
Mạc Hành Không nói: “Động tĩnh ba ngày trước không phải do điện hạ sao.”
“Là ta.”
Lục Trần rất bình tĩnh nói: “Lúc đó ta đã thành công đột phá Siêu Phàm cảnh, nhưng mà ta đã tự chém đạo hạnh của mình, rơi khỏi Siêu Phàm cảnh, bây giờ ta vẫn ở Tẩy Tủy cảnh viên mãn.”
“Cái gì?”
Cả ba người nghe thấy Lục Trần giải thích như vậy thì đều há hốc mồm.
Sau đó, Lục Chính Hằng giận tím mặt: “Tự chém đạo hạnh của mình, thuộc về việc tự cắt căn cơ, sau này muốn thăng cấp lên Siêu Phàm cảnh sẽ khó hơn bây giờ gấp trăm lần, ai cho ngươi hồ đồ như thế.”
Lục Chính Hằng tức muốn nổ phổi.
Tự chém đạo hạnh, cảnh giới giảm xuống.
Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Trên mặt Mạc Hành Không lộ vẻ lo lắng: “Điện hạ, tại sao ngươi lại làm như vậy, tự chém đạo hạnh, làm đạo cơ bị hư tổn, nghe nói phải có đan dược thánh phẩm trở lên mới có thể chữa trị khí hải, loại tuyệt thế đan dược như thế trên đời này khó mà tìm được.”
Ba người bọn họ cực kỳ không hiểu hành động của Lục Trần.
Lục Trần cười và nói: “Không sao đâu, ta đã tự chém siêu phàm chín lần rồi, ba ngày trước là lần cuối cùng rồi, sau mỗi một lần chém, tích lũy sẽ dày thêm một phần.”
Nghe thấy những lời của Lục Trần, ba người cực kỳ kinh hãi.
Điện ha thực sự đã chém đạo cơ siêu phàm chín lần, điều này thực sự khiến cho người nghe sợ hãi, khó có thể chấp nhận được.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, thở dài nói: “Thời Thượng cổ cách hiện tại xa quá rồi, có lẽ các ngươi đã quên mất định nghĩa thực sự của sinh mệnh Siêu Phàm. Sinh mệnh Siêu Phàm không chỉ đơn giản là ám chỉ một cảnh giới, mà là một loại định nghĩa, khí huyết mênh mông như đại dương, cơ thể hoàn mỹ, sinh mệnh lột xác đến cực hạn, đây mới là định nghĩa của sinh mệnh Siêu Phàm.”
Lục Trần vẫn có thể nhớ được, sau khi hắn rời khỏi Lục quốc, gặp được nhóm đại sư phụ, truyền cho hắn một công pháp, nghiêm túc nói cho hắn biết rằng tu luyện thiên công này phải chém đạo cơ siêu phàm chín lần.
Bây giờ, hắn đã thực sự lột xác chín lần.
Huyết nhục và gân cốt, lục phủ ngũ tạng, lặp đi lặp lại chín lần tẩy rửa, đã được tôi luyện phi thường bền bỉ.
Nghe những lời của Lục Trần, cả ba người đều trầm tư, bọn họ cũng đã từng đọc sách cổ về thời thượng cổ, đối với sinh mệnh Siêu Phàm, là một loại định nghĩa sinh mệnh khác, không phỉ là cảnh giới, siêu phàm của ngày nay đã dần dần được định nghĩa là Siêu Phàm cảnh.
Sau đó, Lục Trần dốc toàn lực vận chuyển luyện công, khí huyết trong cơ thể nổ vang, còn lao nhanh như lũ quét, cơ thể phun ra sương trắng, năng lượng dao động, nổi lên cuồng cuộn như một cơn bão khủng khiếp.
Rầm rầm rầm!
Dưới chân Lục Trần, mặt đất sụp đổ, nứt toác, vết nứt dày đặc.
Là một Vương cảnh, Lục Chính Hằng không cảm nhận được khí tức của Lục Trần, nhưng mà hai người Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không đã sử dụng linh lực để chống lại.
Lục Trần chỉ phóng khí tức ra trong một giây, sau đó kiềm chế lại.
Tả Khưu Thiền lộ vẻ xúc động: “Khí tức của điện hạ, sao lại ta khiến cảm thấy tương đương với Nguyên Thần cảnh.”
Mạc Hành Không gật đầu, hắn cũng cảm thấy như vậy.
Ba người bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tẩy Tủy cảnh có thể bộc phát ra loại khí thế cấp độ này bao giờ, đã có thể so sánh với Nguyên Thần cảnh rồi, đúng là quái vật, cho dù là Lục Trần bây giờ thì cũng có thể đánh một trận với Siêu Phàm cảnh.
Lục Trần cười nói: “Sinh mệnh Siêu Phàm, là định nghĩa sinh mệnh tiến hóa, không chỉ giới hạn ở cảnh giới, ngay từ lần thứ hai tự chém đạo cơ siêu phàm, ta cũng đã có thể đánh chết võ giả Siêu Phàm cảnh.”
Nghe thấy lời nói của Lục Trần, cả ba người đều sững sờ.
Một lúc sau, Lục Chính Hằng hỏi: “Năm năm qua, ngươi đã trải qua những gì?”
Lục Trần nói: “Ta vào một môn phái để tu luyện.”
Lục Chính Đình tiếp tục hỏi: “Môn phái nào, mạnh như thế nào.”
“Rất mạnh.”
Lục Trần sờ sờ cằm nói: “Bất kỳ hộ vệ bình thường nào cũng đều có thể treo ngươi lên đánh.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất