Chương 272: Thực lực của Diêu Hi thánh chủ (2)
Diêu Hi thánh chủ quả nhiên là thần uy cái thế, giết chết hai vị Thánh cảnh tầng thứ hai mạnh mẽ mà chỉ đơn giản như ăn cơm đi ngủ.
Hình tượng của Diêu Hi thánh chủ trong lòng bọn họ được phóng đại vô hạn, trở thành một tồn tại như người khổng lồ.
Trái lại, nhóm thành viên hắc ám trên thuyền gỗ thì lại sợ đến tè ra quần.
Bốn vị Hoàng cảnh, trên trăm đệ tử Nguyên Thần cảnh còn lại đều run rẩy trong gió lạnh.
Bọn họ sợ hãi nhìn Diêu Hi, nữ tử xinh đẹp tao nhã này là ai, sao lại mạnh như vậy.
Phải biết rằng trưởng lão của họ vô cùng mạnh, cho dù là gặp phải Thánh cảnh tầng thứ ba cũng không thể tùy tiện bị đánh chết như vậy.
Khiến bọn họ có một loại ảo giác, cho dù người đến là Thánh cảnh tầng thứ ba thật sự cũng sẽ bị nữ nhân đẹp như tiên giáng trần mạnh mẽ này đánh chết.
“Ồ, hậu nhân của Minh Viêm.”
Ánh mắt của Diêu Hi lướt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên một thanh niên đặc biệt nổi bật. Thanh niên này có vóc dáng thẳng tắp, tướng mạo anh tuấn, mặc một bộ giáp màu đen, trên người tỏa ra loại khí chất cao quý bẩm sinh, ngoài việc tràn ngập khí tức hắc ám ra thì trên cơ thể còn có những tia lửa nảy lên.
Hơn nữa hắn đứng trong đám người vô cùng nổi bật, giống như nhân trung long phượng, hạc giữa bầy gà.
Trên thuyền gỗ, bên ngoài Minh Thương bình tĩnh, nhưng mí mắt lại nhảy lên. Hắn sinh ra đã là vương, trong người chảy dòng máu cao quý, cho dù đi đến đâu cũng là tồn tại được mọi người săn đón.
Ánh mắt của nữ nhân đã mạnh mẽ lại xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông này dừng lại trên người hắn, đôi mắt kia tràn đầy uy nghiêm, giống như hai ngọn núi lớn đè lên người hắn.
Trên thực tế bị nhìn chằm chằm, hắn cũng không thấy bất ngờ. Điều thật sự khiến hắn giật mình là một câu nói của nữ nhân này đã làm lộ ra tên của lão tổ nhà mình.
Trong lòng hắn rất bất ngờ, sao nữ tử này lại biết tên của lão tổ nhà hắn.
Lão tổ nhà hắn cũng không phải người của thập vực, thập vực căn bản không lưu truyền uy danh của lão tổ.
Trên thuyền gỗ, chỉ còn lại bốn cường giả Hoàng cảnh, trên trán cũng đổ mồ hôi bởi vì Diêu Hi để mắt đến Minh Thương điện hạ.
Huyết thống của Minh Thương điện hạ cao quý, lúc ra đời đã dẫn đến dị tượng. Thành tựu trong tương lai khó mà tưởng tượng được, lần này cố ý đến nơi đổ nát này lịch luyện, chắc chắn sẽ diệt hết mọi đối thủ, nhưng không ngờ vừa tới Ma Long vực đã rơi vào trong tay một nữ tử mạnh đến kỳ lạ.
“Cái này, vị tiền bối này, vẫn mong…” Một nhân vật Hoàng cảnh quyết tâm mở miệng nói.
“Siêu Phàm cảnh viên mãn, rốt cuộc cũng có một người có thể tạo chút áp lực cho nhóc con kia.” Diêu Hi khinh thường nói, sau đó nói tiếp: “Bốn vị Hoàng cảnh ở lại đây, những người còn lại có thể xuống Ma Long vực.”
Để thuyền gỗ đi xa, bốn vị Hoàng cảnh ở lại, ánh mắt mang theo mơ hồ.
Bọn họ còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ thì nữ tử này đã buông tha cho nhóm đệ tử, còn để bọn họ tiến vào Ma Long vực.
Cách làm này khiến bọn họ không thể nào hiểu nổi.
Dưới đáy Ma Long vực, Lục Trần đang điên cuồng chạy về phía khu vực trung tâm, bởi vì theo lời của người Hắc Long điện nói, nguyên thần của Hắc Long yêu tôn bị giam giữ ở khu vực trung tâm.
Bởi vì Ma Long vực không có vị trí địa lý, chỉ có thể nhìn lên bầu trời, khi nhìn thấy trên trời có một lôi trì rộng trăm trượng, thì đó chính là nơi Hắc Long yêu tôn bị phong ấn.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Trần đã đến một sơn cốc nhỏ.
Sơn cốc không quá lớn, nhỏ hơn sơn cốc mà lần trước người của Hắc Long điện triệu hoán Vũ tướng quân, độ rộng chưa đến một trăm mét, hai ngọn núi xung quanh cao chừng nghìn trượng.
Nhưng mà trong sơn cốc có một ngọn lửa màu đen đáng sợ đang bùng cháy, nhìn từ xa, nó tạo thành một biển lửa đen kịt.
Nhiệt độ từ ngọn lửa màu đen tỏa ra cực cao, mới đến gần một trăm mét, Lục Trần đã cảm thấy không thể chịu được nữa.
Dường như ngọn lửa màu đen là thần hỏa do trời đất sinh ra, có thể thiêu rụi vạn vật, nuốt chửng đất trời.
“Là linh hoả lấy linh khí làm nguồn dinh dưỡng, linh hỏa mãi mãi bùng cháy sao?” Lục Trần quan sát một chút, nhìn chằm chằm ngọn lửa màu đen kỳ quái, lẩm bẩm nói.
Trong sơn cốc rõ ràng là không có vật liệu dễ cháy, nhưng ngọn lửa màu đen đã lan khắp sơn cốc, biến thành biển lửa đen kịt.
“Tương truyền Diệt Thế Hắc Diễm mang một màu đen kịt như mực, lẽ nào ngọn lửa ở đây có liên quan đến Diệt Thế Hắc Diễm?” Hai mắt Lục Trần lóe vẻ kỳ lạ, nhìn thấy những ngọn lửa đen kịt này, lập tức liên tưởng đến Diệt Thế Hắc Diễm.
Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Lục Trần đã lắc đầu phủ nhận, cảm thấy không thể nào.
Diệt Thế Hắc Diễm chính là thần hỏa của trời đất, nó đi đến đâu, sinh linh đều rơi vào cảnh lầm than, năm đó bùng nổ kiếp nạn Diệt Thế Hắc Diễm, ngọn lửa đó có thể nuốt chửng Thánh cảnh, mà mặc dù nhiệt độ của ngọn lửa nơi đây cao, nhưng so với thần hỏa thì đúng là một giọt nước so với một hồ nước
Đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ là linh hỏa do trời đất sinh ra.
Tuy nhiên, linh hoả cũng là bảo vật, là ngọn lửa các luyện khí sư và luyện đan sư yêu thích nhất, bởi vì linh hoả có thể nâng cao phẩm chất của pháp bảo và đan dược.