Chương 273: Linh hoả màu đen
Mặc dù linh hoả ôn hòa, nhưng cũng có linh hỏa trong thời kỳ nổi loạn đặc biệt nóng nảy, thích làm loạn trong quá trình bị thu phục.
Bên ngoài lưu truyền rất nhiều câu chuyện thu phục linh hoả không thành, ngược lại còn bị linh hoả đốt thành một đống tro tàn.
“Mẹ kiếp, sao ta lại không tu luyện Khống Hoả quyết?” Nhìn ngọn lửa đen kịt tràn ngập sơn cốc, Lục Trần khóc không ra nước mắt.
Biển lửa trong sơn cốc là một ngọn lửa có linh trí, nếu thu phục thành công, có thể sử dụng như một con át chủ bài, tuy nhiên, để thu phục linh hoả thì cần phải có Khống Hoả quyết, về cơ bản, Lục Trần đã xem qua tất cả các loại võ học, công pháp cao thâm, nhưng loại Khống Hoả quyết thông thường nhất thì lại chưa từng xem qua.
Nguyên nhân là gì.
Chủ yếu là vì lúc trước sau khi bái sư, nhập môn tu hành Cửu Tuyệt Thiên Công, sau đó tu hành các loại võ học khác nhau, không có thời gian để tu luyện thứ vô bổ như Khống Hoả quyết này.
Ngoài ra, nếu muốn trở thành luyện đan sư hay luyện khí sư thì phải đạt đến Nguyên Thần cảnh mới được.
Lục Trần cũng không vội, đợi đạt đến Nguyên Thần cảnh rồi mới tu luyện.
Nào ngờ khi đến Ma Long vực, không tìm thấy hạt giống Thần Hỏa, mà lại tìm được một ngọn linh hoả.
Linh hoả ở trước mắt nhưng lại không thể thu phục, Lục Trần vô cùng bất đắc dĩ.
Xem ra đành phải đợi sau này xuống thêm chuyến nữa.
“Ừm…”
Đột nhiên, Lục Trần trầm tư suy nghĩ, xoay đầu lại thì nhìn thấy hai thanh niên bước vào vùng lân cận của sơn cốc.
Dường như hai thanh niên đến đây là vì ngọn lửa màu đen bên trong sơn cốc, nhưng ngay sau đó, bọn họ đã nhìn thấy Lục Trần ở lối vào của sơn cốc.
Lục Trần và hai người kia trợn mắt nhìn nhau.
Ba giây sau, bầu không khí im ắng mới bị phá vỡ.
“Là ngươi, Kim Ngạo Thiên.”
“Tên khốn Kim Ngạo Thiên, ngươi vậy mà lại phá hỏng nghi thức dẫn hồn của Vũ tướng quân, nộp mạng đi.”
Hai thanh niên nhìn thấy Lục Trần giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hai mắt lập tức đỏ ngầu, khí tức khủng bố bộc phát, không gian chấn động vang lên ầm ầm.
“Là các ngươi.”
Lục Trần cũng nhận ra hai người này.
Hai người này đi cùng tám người lần trước, không hiểu tại sao lại tách nhau ra, chỉ có hai người đến sơn cốc.
“Chết đi.”
Một thanh niên lấy pháp bảo ra, là một cây đinh ba màu đen, trên cây đinh ba đang tuôn trào ánh sáng đen, lộ ra một luồng khí lưu sắc bén.
Hắn nâng cây đinh ba lên bằng một cánh tay, dùng toàn bộ năng lượng của Nguyên Thần cảnh, đột ngột ném về phía Lục Trần.
Thanh niên còn lại đứng yên tại chỗ, nhưng hai mắt của hắn nhìn chằm chằm Lục Trần, trong mắt như có một vòng xoáy màu đen đang xoay chuyển, một luồng thần niệm ngang tàn cực kỳ bền chắc, tựa như hóa thành một lưỡi dao màu đen, nhắm thẳng về phía linh hồn thức hải trong đầu Lục Trần.
Hai người không nhiều lời mà dứt khoát ra tay.
Bởi vì trong cuộc chiến ngắn ngủi giữa Lục Trần và đồng bọn của họ lần trước, hắn lại mạnh hơn một chút, cũng khiến bọn họ nhận ra rằng Kim Ngạo Thiên rất biến thái.
Thế nên, một người tấn công chính, một người dùng thần niệm tấn công.
Cả hai phối hợp với nhau rất ăn ý.
Võ giả Nguyên Thần cảnh đã ngưng luyện nguyên thần có thể vận chuyển thần niệm, cũng coi như đã từng tu luyện thần niệm của bí thuật linh hồn, đối với Siêu Phàm cảnh vẫn chưa ngưng luyện ra nguyên thần, bọn họ hoàn toàn có thể làm tổn thương linh hồn của hắn, nhẹ thì biến thành kẻ ngốc, nặng thì thần hình tiêu tan.
Cơ thể của Lục Trần căng lên, điều động linh lực, nhìn chằm chằm đinh ba đang bay vụt tới, giơ nắm đấm lên.
Ầm!
Cú đấm này của Lục Trần trực tiếp đánh bay cây đinh ba, đánh bật nó ra rất xa, cắm lên trên tảng đá cứng rắn.
Cảnh tượng này khiến kẻ ra tay rất ngạc nhiên.
Lục Trần bỗng sởn gai ốc, sau đó trong đầu chợt truyền đến cảm giác như bị kim đâm vào, nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong một giây, sau đó liền biến mất.
“Sao linh hồn của ngươi lại cứng cỏi đến vậy?” Thanh niên muốn đánh trọng thương Lục Trần bằng thần niệm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì khi thần niệm của hắn xâm nhập vào tâm trí của Lục Trần, hắn cảm nhận được một linh hồn rất to lớn, tựa như một cái hồ, linh hồn cứn cỏi đến kỳ lạ.
Đầu óc hắn trở nên mờ mịt, bởi vì phần lớn võ giả Siêu Phàm cảnh chưa ngưng luyện nguyên thần, linh hồn thức hải to nhất cũng chỉ bằng một cái giếng.
Nhưng thức hải của Lục Trần lại vô cùng to lớn, có kích thước của một cái hồ, gấp hàng nghìn hàng vạn lần so với võ giả Siêu Phàm cảnh thông thường.
Người chưa từng tu luyện bí thuật linh hồn như hắn, muốn dùng thần niệm để gây ra thương tích nặng nề cho Lục Trần là hoàn toàn không được.
“Bởi vì ta đẹp trai.” Lục Trần ngạo nghễ đáp lại.
Thanh niên: “...”
Lục Trần nói xong, bóng người vụt một cái, bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần, dường như là dịch chuyển tức thời đến trước mặt người này, đồng thời dùng cả hai nắm đấm tấn công, mang theo quyền ý mênh mông cuồn cuộn đấm tới.
Khoé mắt thanh niên bỗng co giật, sau đó nhìn thấy Lục Trần vốn đang ở cách đó không xa đã biến mất từ lúc nào.
Một cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt lập tức bao trùm khắp cơ thể hắn.
Bịch!
Sau đó, thanh niên cảm thấy lồng ngực đau nhói, toàn thân bị một lực va chạm đáng sợ đánh trúng, bay ra xa hàng trăm mét.
Lục Trần hung bạo như rồng, vóc dáng cường tráng khác thường, nhón chân một cái, mặt đất nứt ra, lại lần nữa lao về phía thanh niên.