Chương 322: Hai sư đồ này đúng là ức hiếp người quá đáng
“Tiền bối Liễu Kình đâu?” Lục Trần nhìn một vòng, nhưng cũng không tìm thấy tiền bối Liễu Kình.
“Thật là kỳ quái.” Lục Trần vò đầu, cảm thấy rất quái lạ.
“Không đúng.”
Lục Trần bỗng nhiên cảm thán, bởi vì hắn phát hiện ra cảnh giới của bản thân đã đạt đến Siêu Phàm cảnh viên mãn, chỉ còn cách Nguyên Thần cảnh một bước.
Lần này, Lục Trần lại càng cảm thấy rất thần kỳ, cộng thêm đầu óc mơ hồ, làm thế nào mà hắn đã đột phá một tiểu cảnh giới.
Ngoài ra, thể chất của chính mình dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, một sự lột xác thay da đổi thịt, Lục Trần có thể dễ dàng cảm nhận được sự tăng cường thể chất đáng kể này.
Trong thức hải của Lục Trần, nguyên thần của Hắc Long yêu tôn vốn dài bảy tám trượng, nhưng nguyên thần từ cấp Thiên tôn rơi xuống Hoàng cảnh, chỉ còn lại độ dài nửa mét, so với kích thước cơ thể ban đầu là vô cùng nhỏ bé.
Hắc Long yêu tôn vẫn bị giam cầm trong trận pháp, nghĩ đến chính mình đã phải trả một cái giá quá lớn, cảnh giới của nguyên thần rơi xuống Hoàng cảnh, từ đầu đến cuối lại bị nữ nhân xinh đẹp kia lừa dối, lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Dường như nhớ đến lời phụ thân từng nói khi còn nhỏ, nữ nhân đều là kẻ dối trá, nữ nhân xinh đẹp càng là kẻ đại lừa bịp.
Hắc Long yêu tôn có thể cảm nhận được suy nghĩ của Lục Trần, mặc dù sức mạnh của nguyên thần đã giảm sút rất nhiều, nhưng dù sao vẫn còn lại nguyên thần lực ở Hoàng cảnh, vì vậy hắn có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Lục Trần.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của thanh niên, dường như đang không hiểu tại sao lại vô duyên vô cớ đột phá, Hắc Long yêu tôn không khỏi tức giận, mắng chửi: “Chết tiệt, đã ăn mấy miếng thịt có chứa năng lượng sinh mệnh tinh khiết của ta, đột phá một tiểu cảnh giới, không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Nói đến lý do tại sao đối phương lại đột phá, chính là bởi vì bản thân.
Không, nên trách Thánh vương mặt dày vô sỉ kia đã lừa hắn ăn thịt của mình.
Thân thể xác thịt của hắn có thể nói toàn thân đều là bảo vật, ăn vài miếng thịt cũng có thể khiến cho Siêu Phàm cảnh đột phá, đừng nói là Siêu Phàm cảnh, đối với Thánh cảnh mà nói, đây cũng là món ăn bổ dưỡng.
Lục Trần đột nhiên biến sắc, vội vàng kiểm tra chiếc nhẫn của mình, khi nhìn thấy hàng chục tấn thịt rồng vẫn còn nguyên trong chiếc nhẫn, hắn mới thở phào một hơi.
“Thật may là không bị đánh cắp.” Lục Trần lẩm bẩm nói.
“Tên nhóc khốn kiếp.” Trong thức hải của Lục Trần, Hắc Long yêu tôn nhìn thấy đối phương tỉnh lại, việc đầu tiên là kiểm tra số thịt ở bên trong chiếc nhẫn, khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì số thịt đó là số thịt cắt ra từ trên cơ thể của hắn, sao có thể không tức giận cơ chứ.
“Ài, con rồng lớn như vậy, đáng tiếc không thể mang theo, nếu không, có thể ăn rất lâu dài.” Lục Trần lẩm bẩm, giọng điệu có chút tiếc nuối.
Hắn không hề biết rằng nguyên thần của Hắc Long yêu tôn đang bị giam cầm bên trong thức hải của mình, vì vậy cứ lẩm bẩm một mình.
“Chết tiệt, cơ thể của lão phu đã bị ngươi khoét rỗng một đoạn, người còn muốn mang hết đi.” Hắc Long yêu tôn lại lần nữa nhìn thấu được ý nghĩ của Lục Trần, tức muốn chết, tên nhóc khốn kiếp mới ở Siêu Phàm cảnh này đúng là lòng tham không đáy.
Chưa nói đến việc lấy đi mấy chục tấn thịt của hắn, mà còn nhớ nhung toàn bộ cơ thể rồng, hắn chưa từng thấy một tên nhãi ranh nào tham lam đến như vậy.
“Tiền bối Liễu Kình đi đâu rồi? Lẽ nào một trong ba người bọn họ đã lấy được Thần Hỏa rồi sao?” Khuôn mặt Lục Trần chợt biến sắc, bởi vì nhóm ba người Đường Thiên Vũ đã trở về trước, nói không chừng tiền bối Liễu Kình đã đưa Thần Hỏa cho một trong số bọn họ, bản thân đã đến muộn rồi.
“Mẹ kiếp, đừng nghi thần nghi quỷ nữa, Thần Hỏa hoá thành hạt giống, đang nằm trong thức hải của ngươi đây này, đợi đến lúc ngươi đột phá Nguyên Thần cảnh, nguyên thần nuôi dưỡng hạt giống Thần Hỏa nảy mầm, ngươi sẽ có được một ngọn Thần Hỏa mới toanh.” Hắc Long yêu tôn hiểu được suy nghĩ của Lục Trần, trong lòng không khỏi đố kỵ thốt lên, nhưng đáng tiếc Lục Trần không hề nghe thấy.
Nói thật lòng, Hắc Long yêu tôn vô cùng ghen tị với tên nhóc khốn kiếp này, sau lưng hắn còn có bao nhiêu cột chống lưng lớn như vậy, đừng nói là trong thập vực, cho dù có quậy tung Thượng Giới thiên đến trời đất đảo lộn cũng không có vấn đề gì.
Sau lưng có cường giả ở cấp bậc này, con đường tương lai đã được trải sẵn, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
“Ài, tổn thất một con rồng lớn đến thế kia, ta thật không cam tâm.” Lục Trần thở dài, nói.
“Thằng nhãi ranh, lão phu liều mạng với ngươi.” Hắc Long yêu tôn tức giận hét lên.
Xoay một vòng lại trở về điểm ban đầu, tiểu tử này vẫn còn đang nhớ nhung thân thể rồng của hắn, Hắc Long yêu tôn tức muốn nổ tung, muốn giải quyết một lần cho xong.
Chưa từng thấy kẻ nào làm người khác nhục nhã đến như vậy.
Hắc Long yêu tôn vừa đau lòng vừa tức giận, vì để cho tiểu tử này có được Thần Hỏa, nguyên thần từ cấp Thiên tôn rơi xuống Hoàng cảnh, hắn đã phải trả một cái giá khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng hãy nhìn tiểu tử này xem, đang thốt ra những lời nói của con người sao?
Sau đó, Hắc Long yêu tôn đã phong bế nguyên thần, không còn nhìn thấu ý thức linh hồn của Lục Trần nữa, bởi vì Hắc Long yêu tôn cảm thấy rằng nếu còn tiếp tục nghe nữa, hắn sẽ không nhịn được muốn nổ tung.