Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 323: Hai sư đồ này đúng là ức hiếp người quá đáng (2)

Chương 323: Hai sư đồ này đúng là ức hiếp người quá đáng (2)


Sư phụ ức hiếp người, đồ đệ cũng bắt nạt người khác.
Hai sư đồ này đúng là ức hiếp người quá đáng.
Lục Trần tiếc nuối vì không lấy được Thần Hỏa, lấy được một ngọn linh hoả cũng không tệ lắm, cũng được xem là cũng có thu hoạch, sau đó liền đứng dậy rời khỏi nơi này, bay chừng nửa giờ đồng hồ, Lục Trần bỗng cảm nhận được âm thanh ẩu đả, hướng về phía phát ra âm thanh, một lúc sau, hắn nhìn thấy hai Thánh Tử đang giao đấu trên mặt đất bằng phẳng ở đằng xa.
Một trong số đó Lục Trần có quen biết, là Trần Hồng, Thánh Tử của Thánh giáo Luyện Cổ, còn người kia thì không biết, tay đang cầm một sợi roi dài, chiến đấu rất quyết liệt.
Xung quanh có rất nhiều người vây xem, u Dương Cuồng, Đường Thiên Vũ, Khương Thải Nghiên, Thánh Tử của Thánh địa Cổ Thương La Nguyên, đều đang đứng ở bên cạnh theo dõi.
Lục Trần hơi kinh ngạc, không ngờ rằng không chỉ có u Dương Cuồng, Đường Thiên Vũ đều xuống đây, đến cả Khương Thải Nghiên, Trần Hồng, La Nguyên, v.v tất cả đều xuống đây.
Không biết mục đích xuống đây là gì.
Thế là, Lục Trần bước qua đó.
Vài người nhìn thấy Lục Trần bước đến, liếc nhìn rồi lại theo dõi trận đấu.
Lục Trần nhìn Đường Thiên Vũ hỏi: “Ai lấy được rồi?”
“Cái gì?” Đường Thiên Vũ hơi sững người.
Lục Trần trợn mắt, nói: “Ngươi đang nói gì vậy, đương nhiên là Thần Hoả đó.”
Nghe đến Thần Hỏa, ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía Lục Trần.
“u Dương huynh, là ngươi lấy được rồi? Hay là tên vô dụng tên Minh Thương kia lấy rồi?” Lục Trần lại xoay đầu nhìn u Dương Cuồng hỏi.
“Khụ khụ.”
Bên cạnh vang lên tiếng hắng giọng.
Hóa ra Minh Thương cũng ở trong đám đông này, bị gọi là tên vô dụng trước mặt những người khác, hắn vô cùng bất mãn.
“Tiểu tử, ngươi có phải ngứa đòn rồi không?”
Vài tên thuộc hạ của Minh Thương cũng ở đây, tức giận trừng mắt nhìn Lục Trần.
u Dương Cuồng lắc đầu, đáp: “Không lấy được.”
Nói đến đây, u Dương Cuồng có chút buồn bực, khi bọn họ cầm theo món thịt rồng đã tốn rất nhiều công sức mới có được quay lại tìm Liễu Kình, kết quả là sau khi Liễu Kình lấy được thịt rồng, vẫy tay một cái đã dịch chuyển bọn họ ra chỗ khác.
Đối với bọn họ mà nói, đó chính là hành động qua cầu rút ván.
“Lục huynh, chắc không phải là ngươi lấy đâu nhỉ?” Sắc mặt u Dương Cuồng hơi khựng lại, hỏi ngược lại.
Nghe u Dương Cuồng hỏi ngược lại hắn, Đường Thiên Vũ và Minh Thương đều nhìn sang với biểu cảm khác thường.
Ba người bọn họ cùng bị đánh bay, vì vậy bọn họ nghi ngờ rằng Liễu Kình đã chọn Lục Trần.
Nghe vậy, Lục Trần tức giận nói: “Lấy được cái rắm, không biết tên khốn kiếp nào tính kế ta, khiến ta bất tỉnh rất lâu, đợi đến lúc ta đi đến đầm U Minh, đã không thấy tiền bối Liễu Kình nữa rồi.”
Nói đến đây, Lục Trần đến giờ vẫn còn bực tức, không biết tại sao lại ngất đi không rõ lý do.
Nếu nói rằng thức hải bị cường giả xâm chiếm là điều không thể, bởi vì thức hải của hắn rất rộng lớn, sức mạnh linh hồn có thể sánh với Hoàng cảnh, cho dù là Hoàng cảnh muốn xâm nhập, cũng sẽ bị bản thân cảm nhận được.
Vì vậy, hắn nghĩ nát óc cũng chẳng ra tại sao lại vô duyên vô cớ bất tỉnh.
Nghe được những lời này của Lục Trần, hầu hết mọi người xung quanh đều lộ ra biểu cảm khác thường, đại ma vương lại bị người khác hãm hại, loại chuyện này vô cùng hiếm thấy.
Đường Thiên Vũ, Khương Thải Nghiên, La Nguyên và những người khác lòng thầm vỗ tay mừng rỡ.
Trên sàn đấu, cuộc chiến vẫn đang nổ ra, thanh niên áo đen Yến Quy Lai tay cầm Thánh khí Thất Kiếp tiên, Thất Kiếp tiên có sức mạnh vô song, hắc quang khủng bố, trên không trung phát ra tiếng nổ vang trời, chốc chốc lại bắn ra một luồng hắc quang, không đánh vỡ hòn đá to bằng một căn nhà thành bột vụn, thì cũng chém trọc đỉnh núi ở phía xa, uy lực rất cuồng bạo.
Tay Trần Hồng cũng cầm một món Thánh khí.
Hình dạng một chiếc ô, trông giống như một chiếc ô che mưa.
Thánh khí bản mệnh của Trần Hồng chính là Hoàng Thiên tán.
Hoàng Thiên tán có thể tấn công và phòng thủ, là một Thánh khí công thủ vẹn toàn, khi sợi roi dài quét một luồng hắc quang bay tới, Hoàng Thiên tán mở ra, bùng phát kim quang dày đặc, tuôn ra quy tắc Kim kiên cố, tấn công trực tiếp vào sợi roi dài, dội ngược nó trở lại.
“Đi.”
Trần Hồng ném Hoàng Thiên tán ra, Hoàng Thiên tán xoay tròn trên không trung, kim quang chói mắt, lần lượt ngưng tụ ra từng mũi năng lượng ánh sáng màu vàng kim, sẵn sàng lao đi như một trận mưa cung tên.
Hoàng Thiên tán xoay tròn với tốc độ rất nhanh, bắn ra một trận mưa cung tên màu vàng kim.
Yến Quy Lai nhìn thấy trận mưa cung tên đang ập đến, mí mắt co giật dữ dội, Thất Kiếp tiên rung lên, một làn sương mù đen kịt u ám bao trùm không khí.
Xèo xèo xèo!
Cơn mưa mũi tên vàng kim chạm vào màn sương đen, trực tiếp bị ăn mòn.
Thực tế, cấp Thánh Tử sử dụng Thánh khí để giao chiến, không thể nhìn ra được thực lực của bản thân mạnh đến mức nào, dù sao uy lực của Thánh khí bộc phát ra đã vượt qua Nguyên Thần cảnh.
Thay vì nói hai người đang đánh nhau, thực ra chi bằng nói rằng hai Thánh khí đang giao chiến.
Những trận chiến này thường sẽ kéo dài rất lâu.
“Sao hai tên lại đánh nhau vậy?” Lục Trần tò mò hỏi.
Đường Thiên Vũ đáp: “Còn không phải bởi vì tranh giành linh hoả sao.”
“Thì ra là vậy.” Lục Trần cười chế giễu.
Bởi vì Liễu Kình sống ở Ma Long vực, bản nguyên thần Hoả ép ra được đã bị phân tán khắp nơi, mỗi một giọt bản nguyên thần Hỏa đều sẽ sinh ra một ngọn linh hoả, cho nên mỗi một người xuống Ma Long vực trên cơ bản đều có được một ngọn linh hoả.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất