Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 327: Sự quật cường cuối cùng!

Chương 327: Sự quật cường cuối cùng!


Nhìn thấy một nhóm người xung quanh đều là người quen biết, ‘Lục Trần’ trấn định, đắc ý khoe khoang nói với thanh niên tóc đỏ.
Lời này vừa nói xong, người ở xung quanh im lặng, nhất là đám người Trần Hồng, La Nguyên thì trợn trừng mắt, tên Lục Trần giả này sao lại có tự tin như thế, cho rằng bọn họ sẽ giúp hắn.
Ánh mắt của thanh niên tóc đỏ trở nên lạnh hơn, trong tay cầm đại kích nhắm thẳng vào ‘Lục Trần’, chiến ý trong mắt xông lên trời, thân thể kéo căng lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ xuất thủ công kích vậy.
"Vấn đề của chính mình thì tự mình đi mà giải quyết." Đường Thiên Vũ lạnh lùng nói.
"Không sai." Trần Hồng và La Nguyên cùng lên tiếng, nhìn về phía thanh niên tóc đỏ nói: "Vị bằng hữu này, ngươi cứ ra tay đi, bọn ta không quen biết hắn, cũng sẽ không giúp đỡ, đánh cho đến chết cũng được."
‘Lục Trần’ nghe nói như thế, sắc mặt lập tức suy sụp, vội vàng nói: "Đừng mà, dù sao chúng ta đều đến từ cùng một vực, tương thân tương ái, bao bọc lẫn nhau, hiện tại ta bị người vực khác đuổi giết, chẳng lẽ các ngươi không hề có tí cảm giác cùng chung kẻ địch nào ư."
Vẻ mặt Trần Hồng thành thật: "Không có."
La Nguyên: "+1 "
Móa nó!
Trong lòng Kim Anh Tuấn thầm mắng một câu, chỉ trách Lục Trần đắc tội quá sâu với mấy con hàng này, lại không có một ai đồng ý giúp đỡ.
"Các vị, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta, các ngươi muốn đồ vật gì, ta đều có thể đưa cho các ngươi." Kim Anh Tuấn nhìn mấy người ở đây nói.
"Vậy sao."
Một âm thanh hừ lạnh vang lên, người mở miệng là thánh nữ Thánh Ma giáo Khương Thải Nghiên.
"Đương nhiên rồi."
Mắt Kim Anh Tuấn sáng lên, vội vàng nói: "Thải Nghiên mỹ nữ, lần trước ta không nên đắc tội ngươi, như vậy đi, ngươi thay ta giải quyết khó khăn trước mắt, chẳng phải là ta nợ ngươi mười bình Tiên Nhân Túy sao, đến lúc đó ta trả lại ngươi hai mươi bình, thế nào."
"Hai mươi bình à."
Khóe miệng Khương Thải Nghiên co giật, nếu không phải Lục Trần thật ở ngay tại bên cạnh, nói không chừng nàng đã tin là thật, bởi vì người này dịch dung quá hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Sau đó, Kim Anh Tuấn lại quay đầu nhìn về phía Trần Hồng và La Nguyên, nói: "Hai vị, chỉ cần các ngươi xuất thủ giúp một tay, ta bằng lòng cho các ngươi mỗi người một bình Chân Long dịch."
Kim Anh Tuấn vẽ lên cho ba người một khối bánh lớn, hắn cảm thấy, mình đưa ra điều kiện mê người như vậy, mấy người họ chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Hơn nữa sau này sẽ chỉ đi tìm Lục Trần thực hiện lời hứa, mà không phải tìm hắn.
Ha ha ha.
Ta thật sự là thiên tài.
Trong lòng Kim Anh Tuấn cười trộm nói.
Sau đó, hắn phát hiện mình đưa ra hứa hẹn như vậy, nhưng mà không có ai động lòng, đều yên lặng đứng một chỗ.
Khương Thải Nghiên tự nhiên cười nói, đôi mắt rất là mê người, cười nói: "Như vậy đi, ngươi đưa cho ta hai mươi bình Tiên Nhân Túy đã rồi nói tiếp."
Trần Hồng và La Nguyên mở miệng nói: "Đúng, trước tiên ngươi lấy Chân Long dịch ra rồi nói tiếp."
Bọn họ muốn nhìn xem, cái người giả mạo này có thể lấy ra Tiên Nhân Túy và Chân Long dịch thật hay không.
Kim Anh Tuấn nghe được lời nói của mấy người, lập tức trợn tròn mắt, không nghĩ tới mấy người này muốn thấy đồ vật trước rồi mới quyết định, điều này này có hơi khó khăn cho hắn, nhiều đồ tốt như vậy hắn làm sao có thể lấy ra được.
Thấy ‘Lục Trần’ do dự, người chung quanh đều biết cái loại hàng giả này cơ bản là không thể lấy ra nổi, chỉ là hứa hẹn suông mà thôi.
Kim Anh Tuấn thực sự gấp gáp, nói: "Đừng mà, sau này ta chắc chắn sẽ đưa cho các ngươi, ta xin thề, Lục Trần ta nếu như nói không giữ lời, thì sẽ bị thiên lôi đánh, cả đời dừng lại ở Siêu Phàm cảnh không thể tiến lên."
Không thể không nói, tên Kim Anh Tuấn này rất nham hiểm.
Mọi người nghe được lời nói của tên hàng giả này, ánh mắt lộ ra ý cười, nhìn về hướng Lục Trần, quả nhiên không ngoài dự đoán, khuôn mặt Lục Trần đen xì như đít nồi.
Nhưng mà, hắn đã xác định được cái loại hàng giả này là ai.
Xem ra tên chó chết nào đó, đặc biệt lấy bộ mặt của hắn để giả danh lừa bịp và hứa hẹn xuông, đã không phải chỉ là lần một lần hai nữa rồi.
"Các ngươi nhìn xem, ta đã thề rồi, chẳng lẽ vẫn chưa tin ta sao." Kim Anh Tuấn nhìn về phía ba người nói.
"Dùng tên của Lục Trần mà thề thì không được, ngươi lấy cái tên tên Kim Anh Tuấn ra thề thì chúng ta mới tin." Bất ngờ giọng khàn khàn vang lên, giống như đến từ bốn phương tám hướng, không có dấu vết để tìm kiếm.
Kim Anh Tuấn nghe được câu này, thân thể lập tức cứng đờ.
Quay đầu lại, đã thấy Lục Trần đi ra từ trong đám người.
Nhìn thấy Lục Trần, Kim Anh Tuấn như đang nằm mơ, sao Lục Trần lại ở chỗ này, nhìn quanh bốn phía một chút, phát hiện vẻ mặt của người ở xung quanh là lạ, mang theo vẻ cười trêu tức, dường như chỉ đợi đến lúc này để xem chuyện cười của hắn.
Hắn tự đắc là đã lừa gạt hết đám người xung quanh như đồ đần, thật không thể nghĩ đến, kết quả là hắn mới là người ngu xuẩn nhất.
Khuôn mặt Kim Anh Tuấn nóng lên, vô cùng xấu hổ.
"Được đó, sư huynh tốt của ta." Lục Trần nhìn Kim Anh Tuấn, cười như không cười, khi nói đến mấy chữ sư huynh tốt thì cực kỳ nhấn mạnh.
"Này, ngươi là ai, vì sao giả mạo ta." Kim Anh Tuấn lại lên tiếng chất vấn trước, đưa ra sự quật cường cuối cùng.
Đáng tiếc, xung quanh không có ai để ý đến hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn giống như là nhìn kẻ ngu xuẩn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất