Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 328: Đánh gần chết là được!

Chương 328: Đánh gần chết là được!


"Sao ngươi cũng đến Ma Long vực rồi." Lục Trần liếc nhìn con hàng này một cái rồi không thèm để ý đến hắn, ngược lại đi tới phía trước thanh niên tóc đỏ, giọng nói tùy ý hỏi.
"Có việc." Thanh niên tóc đỏ mở miệng nói, tích chữ như vàng.
Lục Trần sờ lên lỗ mũi, biết là tên này vẫn giống như trước đây, là một khúc gỗ, nếu đã chạy đến Hoang vực xa xăm còn có thể không việc gì, nói cũng như không nói.
"Sao con hàng này lại đắc tội ngươi." Lục Trần chỉ Kim Anh Tuấn.
"Cướp đi một Thánh khí của ta." Thanh niên tóc đỏ mở miệng nói, trong ánh mắt có khí lạnh di chuyển, nhìn vào Kim Anh Tuấn.
Cơ thể thanh niên tóc đỏ rất cường tráng, huyết khí cực kỳ tràn đầy, áp đảo khí tức của người xung quanh, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn Kim Anh Tuấn.
Kim Anh Tuấn bị người này nhìn, trong lòng xuất hiện sự kiêng kị.
Bởi vì thanh niên này vô cùng mạnh mẽ, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ, chiến lực của đối phương vượt xa những người cùng cấp Thánh Tử.
Nhưng mà nghe thấy lời nói của thanh niên tóc đỏ, Kim Anh Tuấn giận giữ: "Rõ ràng là ta nhìn thấy trước mà, ngươi là kẻ đến sau, mà những đồ vật ở nơi này đều là vật vô chủ, ngươi không thèm đếm xỉa đến thứ tự trước sau sao, muốn cướp thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải tìm lý do biện minh."
Nói đến đây, Kim Anh Tuấn ôm một bụng tức giận, sau khi hắn trốn thoát khỏi sự đuổi giết của đệ tử của Băng Tuyết cung điện, lập tức dò xét bốn phía, cuối cùng phát hiện ra một di tích.
Trong di tích hắn tìm thấy chiến y cấp Thánh khí, không rõ chiến y này dùng tài liệu gì chế tạo thành, màu sắc trắng bạc, phát ra ánh sáng màu bạc vô cùng rực rỡ.
Đạt được món chiến y này, Kim Anh Tuấn cực kỳ vui mừng.
Nhưng món chiến y rất này lại có tính kháng cự, dường như bên trong lưu lại một ấn ký đặc biệt, truyền ra ý chí chống cự lại việc hắn luyện hóa.
Sau đó, Kim Anh Tuấn luyện hóa chiến y ngay tại chỗ, không biết luyện hóa được bao lâu, thì một thanh niên tóc đỏ đi tới nơi này, nói rằng chiến y là của hắn, rồi trực tiếp động thủ cướp đoạt.
Chiến y cấp Thánh khí đó, Kim Anh Tuấn sao có thể chịu chắp tay nhường cho người khác được, tất nhiên sẽ xảy ra chiến đấu.
Sau đó, là bi kịch của hắn rồi.
Cái thanh niên tóc đỏ này mạnh mẽ một cách lạ thường, chiến lực vượt xa những người cấp Thánh Tử khác, hắn cơ bản không phải là đối thủ, giao đấu mấy chiêu, đã bị chấn đến bị thương, khí huyết dâng trào.
May mà trong tay nắm giữ thân pháp Lôi Minh Thiên Quân, nếu không, có lẽ còn không chạy được đến đây.
Thanh niên tóc đỏ nhìn Kim Anh Tuấn, con ngươi vô cùng lạnh lùng, nói: "Thái Hạo bảo giáp là chí bảo trấn giữ của tộc ta, không may đánh rơi ở nơi này, ta tất nhiên muốn lấy lại đồ vật thuộc về tộc mình."
"Bà mẹ nó."
Kim Anh Tuấn tức giận trợn trừng mắt, nói: "Ngươi nói là của ngươi, thì là của ngươi sao, ta còn muốn nói đại kích trong tay ngươi là của nhà ta đây."
"Vù vù."
Tay thanh niên tóc đỏ cầm đại kích, nhắm thẳng vào Kim Anh Tuấn, đại kích khuấy đảo hư không, thổ nạp khí lạnh, phá hoại quy tắc ở xung quanh, bộc phát uy lực kinh khủng.
Kim Anh Tuấn nuốt nước miếng, hắn đã sớm biết được sự đáng sợ của thanh niên này, thấy đại kích phía xa chỉ vào hắn thì không khỏi rét run.
Nhưng mà hắn vẫn mạnh miệng nói: "Nể tình ngươi có quen biết với sư đệ của ta, ta sẽ không so đo việc ngươi muốn cướp đồ vật của ta, từ đâu đến thì trở về nới đó đi."
Kim Anh Tuấn cảm thấy sư đệ quen biết người này, thì người này chắc là sẽ không gây sự với hắn nữa, dù gì, sư đệ cũng sẽ không thể đứng xem người khác đến gây phiền toái cho người sư huynh này đâu.
"Cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao Thái Hạo bảo giáp ra, nếu không đừng trách rằng ta không khách khí." Trong ánh mắt thanh niên tóc đỏ đã có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói mang theo sát ý.
"Đợi chút..."
Lục Trần ngăn cản Mai Tiêu, nhìn hắn nói: "Con hàng này dù gì cũng là sư huynh của ta, bái vào môn hạ của cùng một sư phụ, ngươi biết đó, cho nên, không cần để ý đến mặt mũi của ta, đánh đến gần chết là được rồi."
Kim Anh Tuấn nhìn thấy Lục Trần ra mặt nói chuyện vì hắn, thầm nghĩ quả nhiên là như thế, sư đệ vẫn sẽ giúp đỡ hắn.
Hắn tự cho là không có việc gì, hai tay chắp sau lưng, sĩ diện với bên cạnh, nhưng mà một câu cuối cùng của Lục Trần, lại khiến Kim Anh Tuấn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Cái gì mà đánh gần chết là được rồi.
Người ở chung quanh nghe thấy lời nói của Lục Trần, ban đầu còn hơi nghi hoặc, như vậy không giống với tác phong của Lục Trần, thế nhưng một câu tiếp theo, bọn họ lập tức rõ ràng, Lục Trần vẫn là Lục Trần, khí tức quen thuộc, tính cách quen thuộc.
"Sư đệ...ngươi…" Kim Anh Tuấn phẫn uất.
"Ầm."
Mai Tiêu bộc phát khí tức khủng bố, đại kích vung lên, mang theo gió lốc kinh khủng, bay về hướng cổ của Kim Anh Tuấn, phóng ra một kích có uy lực như lôi đình.
Người ở xung quanh bao gồm cả Lục Trần cũng lùi ra xa xa, nhường lại chiến trường cho hai người.
Lục Trần đứng ở một bên, trên mặt mang theo ý cười, đây là thời cơ để gõ đầu con hàng này, nhìn xem hắn còn dám trong ba ngày hai lần giả mạo mình lôi đến cho mình một đống kẻ địch nữa hay không.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất