Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 332: Thổ Ngân thử biến mất rồi

Chương 332: Thổ Ngân thử biến mất rồi


Mặt của Kim Anh Tuấn tái mét, sao hắn có thể quên mất thứ này, trên người tên này có một con Thổ Ngân thử, bản thân già mồm ngụy biện, chẳng qua chỉ khiến mình càng thêm mất mặt mà thôi.
Sớm biết như vậy, chi bằng khảng khái thừa nhận cho xong.
“Chúng ta đi thôi.”
Đúng lúc này, Lam Nhan ở trong đám người cất lời.
“Thánh nữ, đây…”
Một nhóm nữ đệ tử khó hiểu.
Mọi người xung quanh nhìn Lam Nhan, không hiểu tại sao luôn cảm thấy nữ tử này khí chất cao quý, tựa như tiên nữ trên Cửu Thiên, vô cùng thoát tục.
“Đi thôi, đi gặp bạn cũ.” Lam Nhan cất lời.
Lam Nhan lên tiếng, nhóm nữ đệ tử cũng không thể không rời đi theo nàng, nhưng trước khi rời đi, bọn họ đều hằm hè trừng Kim Anh Tuấn.
Kim Anh Tuấn thấy nhóm người rời đi, thầm thở phào một hơi, nếu không bọn họ còn ở lại đây, hắn còn không biết sẽ phải kết thúc như thế nào.
“Các vị, có duyên tái ngộ.” Lục Trần chắp tay về phía mấy người kia, cũng chuẩn bị rời đi.
Ở lại Ma Long vực cũng chẳng còn ý nghĩa gì, lấy được một ngọn linh hoả và một ít Thánh cốt, cộng thêm hai bộ xương hổ cấp Thánh, hai món Thánh khí, có thể nói là bội thu, về điều này, Lục Trần đã cực kỳ hài lòng.
Xoay người bèn rời khỏi đây.
“Giao Bích Ảnh thần kiếm ra đây.”
Kim Anh Tuấn thấy Lục Trần muốn rời đi, hắn cũng vội vàng đuổi theo.
Lục Trần cười khinh thường, Thánh khí đã đến tay sao có thể giao ra được chứ? Chết tiệt, nếu hắn không tình cờ đến đây, nhìn thấy những gì Kim Anh Tuấn đã làm, cũng như lời tố cáo từ các đệ tử của Băng Tuyết cung điện, hắn vẫn không biết tên này đã mạo danh bản thân và gây ra nhiều rắc rối đến như thế.
May thay, tên kia khá là bất hạnh, bị từng người một vạch trần.
Lục Trần cố ý muốn làm cho tên Kim Anh Tuấn này chịu khổ một chút, dĩ nhiên sẽ không giao Bích Ảnh thần kiếm ra.
Tốc độ của hắn đột ngột tăng lên kéo theo hàng loạt âm thanh như tiếng sấm biến mất, Kim Anh Tuấn dĩ nhiên không cam tâm, điên cuồng đuổi theo ở phía sau.
Hai người một trước một sau, biến mất khỏi tầm mắt của những người xung quanh.
“Mẹ kiếp, tên khốn nạn này chạy nhanh quá.” Mười phút sau, Kim Anh Tuấn ủ rũ ngồi xuống một tảng đá, phẫn nộ nói.
Sử dụng thân pháp với tốc độ tương tự, vả lại hắn còn cao hơn Lục Trần một cảnh giới, thật không ngờ lại để lạc mất.
Kim Anh Tuấn xấu hổ đến nỗi không còn lỗ nào để chui, tên khốn nạn này đã làm gì mà thực lực sao lại tiến bộ nhiều đến như vậy.
Lúc nãy bọn họ nói rằng tên khốn nạn này đã đánh bại Yến Quy Lai, Thiếu điện chủ của Hắc Long điện, hắn vẫn có chút không tin, cho đến khi để lạc mất Lục Trần thì hắn mới tin, tên khốn nạn này sử dụng Lôi Minh Thiên Quân còn thành thạo hơn cả hắn.
Sau khi Lục Trần thoát khỏi Kim Anh Tuấn, hắn không rời đi ngay mà quay trở lại, một lúc sau, leo lên một ngọn núi, nhìn thấy Yến Quy Lai bị thiếu một cánh tay đang rời đi cùng với vài tên thủ hạ.
Lục Trần theo đuôi phía sau bọn họ.
Sau khi theo họ khoảng nửa giờ, bọn họ đến một thung lũng, Yến Quy Lai vẫy tay, vài thủ hạ lui xuống.
Yến Quy Lai một mình tu luyện trong thung lũng.
“Thù này không báo, ta sẽ không phải là Yến Quy Lai.” Yến Quy Lai lòng thầm thù hận thề thốt.
Đến đáy Ma Long vực, làm việc gì cũng không thành mà ngược lại còn hỏng bét cả ra, chẳng hạn như nghi thức Tụ hồn dẫn của Võ tướng quân bị phá hủy, Hắc Hổ thánh vương thì không rõ tung tích, tinh anh của Hắc Long điện còn chết mất mấy chục người.
Nghĩ đến đây, Yến Quy Lai với biểu cảm tàn nhẫn, hắn vẫn không biết làm thế nào để đối mặt với cấp cao của Hắc Long điện, vị trí Thiếu điện chủ của bản thân có lẽ cũng không giữ được.
Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất chính là bản thân đã mất đi một cánh tay.
“Không hay, có nguy hiểm.”
Đột nhiên, Yến Quy Lai mặt mày biến sắc, sau đó cảm thấy sau đầu đau nhói, hai mắt trợn lên, sau đó, không còn sau đó nữa.
Yến Quy Lai đứng sừng sững bỗng ngã vật ra đất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Yến Quy Lai mới từ từ tỉnh lại, phát hiện nạp giới của mình ở trên mặt đất, vội vàng nhặt lên kiểm tra, bảo vật bên trong vẫn như cũ không thiếu thứ nào.
Điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, như nhớ ra điều gì đó, hắn hét lên: “Không đúng, Thổ Ngân thử đâu?”
Bởi vì trong nhẫn không gian, bảo vật đều còn cả, chỉ duy nhất Thổ Ngân thử là không thấy đâu.
Ma Long vực thật sự rất sâu, sâu không lường trước được, như vực sâu lạch trời, Lục Trần bay lên phía trên, bay hết bốn năm canh giờ mới có thể đặt chân lên mặt đất.
Sau khi đặt chân lên mặt đất, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi, từng vòng sáng chói chang, mặt trời như được treo ở phía cao bên trên vậy.
Mặt trời chói chang trên cao, hiện giờ đã là giữa trưa.
Đúng lúc này, một lực lượng vô hình bao lấy thân thể hắn, kéo theo hắn bay đi với tốc độ cực nhanh.
Lục Trần biết ngay, chắc là sư phụ vừa ra tay.
Chứ để hắn tự bay khoảng đường dài vạn dặm, không biết sẽ bay trong bao lâu đâu.
Không lâu sau đó, Lục Trần nhìn thấy sư phụ đứng ở phía xa, hắn đã thấy sư phụ dù ở khoảng cách rất xa, sư phụ khoác trên mình y phục trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp cực kỳ, xung quanh còn có mấy người nữa, tuy dáng vẻ khác nhau, có cả nam lẫn nữ, họ đều có một điểm giống nhau, là cùng phát ra khí tức của Thánh cảnh .


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất