Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 341: Bốn pháo hoa nở rộ

Chương 341: Bốn pháo hoa nở rộ


Bọn họ nghiêm khắc kiểm tra người tiến vào hoàng thành Bắc Chu, đồng thời cũng cầm chân dung hỏi thăm người trên bức chân dung.
"Ngươi gặp qua người này chưa, gặp qua người này chưa?”
Lục Trần hóa thành một gương mặt bình phàm, nhìn thoáng qua bản thân trên bức chân dung, mặt ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia mờ mịt.
Thành vệ quân của hoàng thành đã bắt đầu tìm kiếm mình, chứng tỏ Cổ gia đã liên hợp với Hoàng tộc, Hoàng tộc cũng tham dự, nếu không làm sao Cổ gia có thể điều động thành vệ quân của Hoàng tộc.
Lục Trần tránh thẩm vấn, dễ dàng tiến vào trong thành, trên đường phố người đến người đi, các tòa nhà cao chót vót, hắn đi lại một hồi, tự lẩm bẩm: "Nếu đã tới thì nên cho Cổ gia một món quà gặp mặt nhỉ, thông báo mình đã đến."
Không bao lâu sau, Lục Trần phát hiện một sản nghiệp của Cổ gia, hắn thoáng dừng lại, đi vào.
Đây là một tòa nhà năm tầng lầu, tầng thứ nhất thứ hai bán rượu bình thường, tầng thứ ba thứ tư là rượu phụ trợ tu hành, khá trân quý, người bình thường không mua nổi, tầng thứ năm cất giữ một ít rượu ngon cực phẩm, ví dụ như rượu bảo tồn ngàn năm, vạn năm, rượu bảo tồn càng lâu, giá cả sẽ càng đắt.
Một số rượu ngon thậm chí có thể bán đấu giá được mấy trăm vạn hay có thể có giá hơn ngàn vạn.
Lục Trần tiến vào bên trong lập tức có tiểu nhị trong tiệm tới hỏi có cần giới thiệu hay không.
Không thể không nói, thái độ nhân viên phục vụ của Cổ gia tửu phô đối với khách hàng rất tốt, không xảy ra chuyện cửa tiệm lớn coi thường khách, chó coi thường người.
Lục Trần lắc đầu để hắn rời đi.
Tiểu nhị trong quán sửng sốt một chút sau đó xoay người chào hỏi khách hàng khác.
Lục Trần nhìn nơi này một chút, sờ mấy cái, đi khắp các ngóc ngách của cửa tiệm sau đó không mua gì rồi lập tức rời đi.
Tiếp theo hắn đi sang cửa tiệm rượu thứ hai của Cổ gia, cũng nhìn một lần rồi lập tức rời đi, sau đó là tiệm thứ ba, tiệm thứ tư.
Tổng cộng Lục Trần dừng lại ở bốn cửa tiệm rượu lớn của Cổ gia một chút sau đó ở vào một khách điếm cực kỳ cao, ước chừng cao hai ba mươi tầng, Lục Trần tốn một trăm vạn linh thạch bao cả tầng cao nhất.
Sau đó ngồi chờ cho đến khi đêm đến.
Đứng ở một nơi cao ba mươi tầng có thể nhìn thấy hết cảnh đêm và tất cả các đèn xung quanh.
"Đã lâu mình không thấy pháo hoa." Lục Trần lẩm bẩm, vừa nói trong tay còn có thêm một ngọc phù điều khiển.
Nói xong, Lục Trần không chút do dự bóp nát trận pháp tự bạo.
"Bùm!"
Ngay lúc hắn bóp nát trận pháp, một tòa nhà cao lớn cách hắn khoảng hai kilomet lập tức bùm một tiếng, phát ra một tiếng động kinh thiên động địa sau đó một dải ánh sáng màu trắng thật lớn phóng lên trời, nơi đó lập tức sáng như ban ngày, bốc lên một đám mây hình nấm trắng thật lớn.
Chờ ánh sáng trắng kia tản đi, nơi đó chỉ còn lại một mảnh phế tích.
Đồng thời, tiếng nổ lớn này cũng kinh động đến mọi người xung quanh, một đám võ giả lập tức bay lên trời. Khi nhìn thấy nơi vốn là cửa tiệm rượu của Cổ gia hóa thành một mảnh phế tích, cả đám người ngây ngốc như gà gỗ.
Lục Trần bóp nát nốt ba ngọc phù điều khiển còn lại.
"Bùm bùm bùm!”
Cùng lúc đó, ba cửa tiệm rượu của Cổ gia cách không xa lại có tiếng nổ lớn.
Trong số đó có hai đám mây hình nấm trắng bốc lên.
Ánh sáng trắng khổng lồ biến buổi đêm thành ban ngày trong tức khắc.
Cửa tiệm thứ ba có ánh lửa ngút trời, ngọn lửa cao trăm trượng hóa thành một biển lửa, còn lan đến những tòa nhà xung quanh.
Trong bóng tối, bốn đóa pháo hoa nở rộ, trông cực kỳ rực rỡ, đẹp đẽ.
"Ngủ thôi."
Lục Trần nhún vai, xoay người quay về ngủ.
"Không tốt, cháy rồi!”
"Cửa tiệm rượu của Cổ gia hóa thành phế tích rồi.”
Âm thanh kinh hoảng thất thố bên ngoài loáng thoáng truyền đến tai Lục Trần.
Lục Trần phong bế lục thức, ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, rất nhanh, hô hấp đã thông thuận hẳn lên.
Song, trong khi hắn đang ngủ, bên ngoài đã hóa thành một mớ hỗn độn.
Đêm đã khuya.
Nhưng một số người vẫn không thể ngủ được.
Ví dụ như người Cổ gia.
Trong mật thất Cổ gia, một đám Vương giả mặt mày âm trầm, trong mắt lóe lên hàn quang, sát ý bắt đầu bạo phát, không khí vô cùng nặng nề.
Bởi vì ngay một canh giờ trước, bốn cửa tiệm ở hoàng thành đột nhiên bị đột kích mang tính hủy diệt, hóa thành một mảnh phế tích, căn theo khảo sát hiện trường có được, có người đã đặt trận pháp trong cửa tiệm sau đó trận pháp tự bạo, huỷ diệt hoàn toàn cửa tiệm Cổ gia và toàn bộ rượu được cất giữ bên trong.
Ước tính sơ bộ đã tổn thất hơn một tỷ linh thạch.
Đây rõ ràng là một sự trả thù có mục đích.
"Ai làm, rốt cuộc là ai làm!" Một lúc sau, một tôn Vương giả mang vẻ mặt u ám rống giận.
Cổ gia đứng sừng sững ở hoàng thành vạn năm, cho tới nay vẫn luôn tương an vô sự, gia tộc lại có hai tôn Nhân Hoàng tọa trấn, ai dám tìm bọn họ gây phiền phức.
Bây giờ, bốn cửa tiệm đã bị phá hủy.
Tuy rằng chút tổn thất này đối với Cổ gia mà nói cũng không lớn nhưng cái này không khác gì tát mạnh một cái lên mặt Cổ gia.
Ngày mai chuyện này nhất định sẽ bị bàn tán trong hoàng thành.
Một đám Vương giả Cổ gia trầm mặc, đang tự hỏi có phải là đối địch đang âm thầm xuống tay hay không, Cổ gia tuy lớn nhưng lúc trước cũng có người đắc tội, người đắc tội chính là mấy gia tộc còn lại có Nhân Hoàng tọa trấn.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, họ cảm thấy không có khả năng.
Họ không cần phải trả thù thô lỗ như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất