Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 342: Thiếu nữ nhút nhát

Chương 342: Thiếu nữ nhút nhát


Nếu như một khi bắt được chứng cớ chắc chắn bọn họ không còn mặt mũi đặt chân ở hoàng thành.
Hơn nữa căn theo năng lượng của trận pháp tự bạo lưu lại đã phát hiện ra đó là năng lượng của trận pháp cấp năm, một bộ trận pháp cấp năm có giá trị ít nhất mấy ức linh thạch, ai nỡ xuất ra bốn bộ trận pháp cấp năm tự bạo để hủy cửa tiệm rượu của bọn họ cơ chứ.
"Chẳng lẽ là thanh niên kia!" Cuối cùng, một lão Vương giả híp mắt lại, phát ra hào quang kinh người.
Bọn họ nghĩ đến Lục Trần, người hiến xương hổ.
Căn cứ theo lời thủ hạ trở về bẩm báo, đối phương sẽ đến hoàng thành Bắc Chu một lần, để bọn họ trả nguyên vẹn Hổ Liệt tửu lại.
Mà gần đây người bọn họ hãm hại và đắc tội cũng chỉ có thanh niên tên Lục Trần kia.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt đám Vương giả xung quanh lập tức biến đổi khác nhau, đang bán tín bán nghi tự hỏi bản thân.
Nói không chừng quả thực là thanh niên kia đang trả thù.
"Sao có thể có lý này, một cái Siêu Phàm cảnh nho nhỏ dám ra tay với Cổ gia chúng ta như vậy, chán sống rồi sao?" Một lúc sau, một tôn Vương giả nổi giận quát lên, khí tức cuồng bạo phát ra làm rung chuyển mật thất.
Sắc mặt những Vương giả còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu.
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nghĩ đến gia tộc đường đường có Nhân Hoàng tọa trấn như bọn họ lại bị một thanh niên phá hủy bốn cửa tiệm rượu, trong lòng một đám nghẹn đến phát hoảng, có tức giận cũng không phát ra được.
"Ngày mai phái thêm người trông coi cửa tiệm rượu, một khi phát hiện nhân vật khả nghi lập tức truy bắt.”
"Bên cạnh đó, buổi tối trước khi đóng cửa phải kiểm tra các ngóc ngách xem có trận kỳ hay không.”
Cổ gia phân phó như vậy bởi vì bọn họ cảm thấy bốn cửa tiệm rượu tối nay nổ tung rất có thể mới là khởi đầu, bọn họ còn phải đối mặt với sự trả thù phía sau.
Nếu đối phương trà trộn vào hoàng thành chắc chắn phải dịch dung, muốn tìm một người dịch dung ở hoàng thành lớn như vậy là hoàn toàn không có khả năng.
Chỉ có thể nâng cao cảnh giác và giảm tổn thất hết mức có thể.
Mặt trời mọc lên ở phương Đông, một tia sáng chiếu lên đại biểu một ngày mới đến.
Nhưng mà dân chúng hoàng thành Bắc Chu lại đang sôi nổi thảo luận chuyện xảy ra tối hôm qua.
"Nghe nói đêm qua Cổ gia có bốn cửa tiệm rượu bị hủy, là do trận pháp tự bạo gây ra.”
"Mẹ nó, sao có thể không biết chứ, ta ở gần đó, hôm qua phát ra tiếng nổ lớn suýt nữa làm tai ta điếc luôn.”
"Cổ gia đắc tội với ai mà phải chịu loại trả thù này nhỉ, mấy ngàn năm qua cũng chưa từng xảy ra tình huống như vậy.”
"Đúng vậy, Cổ gia thế lớn, có quan hệ mật thiết với Hoàng tộc, ai ăn gan báo mới làm thế. Một khi bắt được sẽ phải chết lập tức đó!”
Mọi nơi trong hoàng thành đều đang thảo luận chuyện này, dù sao tiếng nổ lớn đêm qua quá khủng bố, chấn động trong vòng mười kilomet xung quanh, sáng sớm hôm nay đã giống như một cơn lốc bừa bãi tàn sát hoàng thành.
Sau đó toàn bộ hoàng thành đều biết được chuyện này.
...
Tối hôm qua Lục Trần ngủ rất ngon, hắn mở to mắt, hoạt động cơ thể, lúc này bên ngoài đúng lúc truyền đến tiếng gõ cửa.
"Công tử, ngươi tỉnh chưa?" Bên ngoài truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
"Đến đây."
Lục Trần thản nhiên nói, mặc quần áo xong đứng dậy mở cửa.
Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, dáng người thiếu nữ nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, giữa hai hàng lông mày xen lẫn một nét nhu nhược khiến người ta có một loại cảm giác con gái rượu nhỏ.
Thiếu nữ mặc một thân bạch y, bạch y hơi rộng nên không nhìn ra dáng người như thế nào nhưng gương mặt người thấy người thương, có chút đáng yêu.
Trong tay thiếu nữ bưng một khay dài, mặt trên bày biện bánh ngọt tinh xảo và một chén cháo.
Thấy ánh mắt Lục Trần chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, trên khuôn mặt thiếu nữ hiện lên hai áng đỏ ửng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng Lục Trần, giọng nói nhẹ nhàng: "Công tử, đây là điểm tâm sáng khách điếm chuẩn bị cho khách hàng, kính xin công tử từ từ dùng."
"Vào đi." Lục Trần cười nói.
Thiếu nữ bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt mọi thứ lên bàn sau đó rời đi.
"Chờ đã."
Lục Trần đúng lúc gọi thiếu nữ đang muốn rời đi.
Cả người thiếu nữ run lên, cắn môi nói: "Công tử còn có việc sao?"
"Sợ ta như vậy à?" Lục Trần nhướng mày.
"Không, không có!" Giọng điệu thiếu nữ mang theo rung động.
"Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cho ta." Lục Trần dùng ánh mắt ý bảo thiếu nữ.
Cơ thể thiếu nữ run lên, sắc mặt tái nhợt đi tới ngồi xuống bên cạnh, không dám nhìn Lục Trần.
Lục Trần vừa ăn vừa nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ ngượng nghịu nắm góc áo, đứng ngồi không yên.
Lục Trần cắn điểm tâm, mơ hồ nói: "Hình như ngươi rất sợ ta, ta đáng sợ như vậy sao."
"Không ạ."
Thiếu nữ lắc đầu.
Thật ra bởi vì Lục Trần hào phóng bao cả tầng cao nhất, nên đã phân phó người thiếu nữ nếu khách quý trên tầng cao nhất có yêu cầu gì nhất định phải thỏa mãn, kể cả hiến thân.
Cho nên thiếu nữ mới không dám đối mặt với Lục Trần, vừa nhìn thấy Lục Trần đã sợ hãi.
Lục Trần nói: "Ngươi tên là gì?"
Thiếu nữ nói: "Thanh Ly."
Lục Trần nói: "Tên hay, ngươi không cần phải sợ ta, yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi."
Thiếu nữ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lục Trần, phát hiện người đối diện mang ý cười, mặt nàng đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt.
Lục Trần rất thâm ý nói: "Ngươi thẹn thùng như vậy rất dễ khiến nam nhân thèm ăn."
Thoại lý hữu thoại!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất