Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 347: Luyện Cổ lệnh xuất hiện (2)

Chương 347: Luyện Cổ lệnh xuất hiện (2)


Hai người tỉnh táo lại, mỗi người đều bị thương, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
“Cửa hàng luyện kim Trần thị.”
Lúc này, Lục Trần đứng ở bên ngoài một cửa hàng. Cửa hàng này xây rất hoa lệ, chiếm diện tích ít nhất phải mười mẫu.
Trên cửa viết bốn chữ lớn phóng khoáng.
Người ra ra vào vào.
Cửa hàng luyện kim thường bán đủ các loại kim loại, khoáng thạch, thường thất nhất là quặng huyền thiết, đây là vật liệu cơ bản dùng để chế tạo vũ khí. Dưới Vương khí, về cơ bản đều đã tăng thêm lượng lớn huyền thiết, bởi vì quặng huyền thiết có thể gia tăng độ cứng cáp của vũ khí.
“Khoác lác!” Lục Trần lẩm bẩm nói.
Bởi vì ngoài cửa viết bán các loại Tinh Thần Sa, Hắc Kim Thạch, Hoàng Huyết Kim.
Ba loại đồ vật này đều là vật liệu luyện khí cực kỳ quý giá, vô cùng hiếm có, giá cả đắt đỏ.
Lục Trần không nói gì, một cửa hàng luyện kim ở hoàng triều mà có những loại vật liệu kim loại này để bán không phải là khoác lác ư?
Hắc Kim mà hắn biết, ví dụ như Hắc Kim chiến y của hắn là do Hắc Kim luyện thành, một hai Hắc Kim có giá trị lên đến trăm triệu linh thạch, mà Hắc Kim chiến y trên người hắn có trọn lượng hơn trăm cân, đương nhiên còn thêm không ít loại kim loại khác luyện thành. Hắc Kim chiến y của Lục Trần không dùng linh thạch để đo lường giá trị được.
“Này, lão trượng, bên trong có bán Tinh Thần Sa thật không?” Lục Trần kéo một lão giả đi ngang qua lại.
Lão giả nhìn Lục Trần một, nói: “Người trẻ tuổi, ngươi mới đến à?”
Lục Trần khẽ gật đầu.
Lão giả cười đáp: “Vậy là đúng rồi. Mới đến đương nhiên mơ hồ, ta nói cho ngươi biết, cửa hàng luyện kim này có bối cảnh rất lớn, hoàng tộc còn phải kiêng nể, không thể động vào, bên trong đương nhiên có Tinh Thần Thạch, còn có không ít nữa, ngoại trừ nó ra còn có Hắc Kim Thạch, Hoàng Huyết Kim.”
Lục Trần kinh ngạc nói: “Thật sự có à.”
Lão giả nói: “Đương nhiên rồi. Nghe nói bối cảnh của cửa hàng này đến từ vực khác, hình như là Thánh giáo Luyện Cổ ở Thanh vực ấy, đây là một đại giáo luyện kim.”
“Thánh giáo Luyện Cổ.” Ánh mắt Lục Trần sáng lên, sau đó cười nói: “Đa tạ lão trượng đã nhắc nhở.”
“Haha, không cần khách sáo.” lão giả phất tay với Lục Trần, sau đó lập tức rời đi.
“Thánh giáo Luyện Cổ, thật đúng là duyên phận.” Lục Trần lẩm bẩm, nở nụ cười, hắn lấy lại tinh thần rồi đi vào bên trong.
Khoan hãy nói đến vấn đề khác, bên trong có rất nhiều người đang mua khoáng thạch kim loại nhưng đều mua những loại bình thường. Ví dụ như Huyền Thiết Thạch, Thanh Cương Thạch nói chung thì đều khá rẻ.
Thật ra cũng không tính là rẻ, một ít Huyền Thiết Thạch hoặc Thanh Cương Thạch cũng đã mấy vạn linh thạch, không giống với mười vạn linh thạch.
Tầng dưới cùng bán các loại khoáng thạch kim loại phổ thông, Lục Trần đi lên lầu 2.
“Dừng lại, nơi này không phải chỗ cho ngươi vào.” Cửa vào tầng 2, một đệ tử Nguyên Thần cảnh ngăn Lục Trần lại, vẻ mặt vênh váo tự đắc.
“Tại sao không thể vào?” Lục Trần hỏi.
Tên đệ tử Nguyên Thần cảnh này cao ngạo nói: “Bởi vì ngươi không mua nổi.”
Tên đệ tử này thấy Lục Trần mới là Siêu Phàm cảnh, y phục cũng giản dị nên cảm thấy Lục Trần không có tiền mua, lập tức ngăn cản hắn lại.
“À, ngươi làm rơi đồ dưới chân kìa.” Lục Trần chỉ vào chân hắn nói.
Tên đệ ử này cúi đầu nhìn, dưới chân có một tấm lệnh bài, nhặt lên nhìn, khi thấy hình dạng tấm lệnh bài này vẻ mặt lập tức chấn động, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Bái, bái kiến chưởng môn.” Tên đệ tử này lập tức quỳ xuống trước mặt Lục Trần.
Luyện Cổ lệnh!
Lệnh bài tối cao của Thánh giáo Luyện Cổ, là Thánh vật, cho đến hiện nay cũng chỉ mới có hai ba cái, thấy lệnh bài như thấy chưởng môn.
Người có được tấm lệnh bài này có được quyền lợi rất cao, có thể điều động Hoàng giả, Thánh giả của Thánh giáo Luyện Cổ, có thể tùy ý chi phối tài nguyên sản nghiệp dưới trướng.
Thường thì người nắm giữ Luyện Cổ lệnh người có quyền cao chức trọng trong Thánh giáp Luyện Cổ, hoặc lệnh bài cũng có thể ở trong tay những đệ tử kiệt xuất.
Luyện Cổ lệnh trong tay Lục Trần, đương nhiên là lấy từ trong tay của Thánh tử của Thánh giáo Luyện Cổ Trần Hồng, lúc trước hắn cảm thấy lệnh bài nhìn rất đẹp, bèn vẫn luôn giữ lại.
Nhìn thấy vị đệ tử lúc nãy mắt chó khinh thường người khác, Lục Trần trực tiếp ném Luyện Cổ lệnh xuống đất.
Vị đệ tử Nguyên Thần cảnh chuyên trông coi lầu hai này lập tức quỳ xuống đất, thân thể hắn lạnh run lên. Hắn đều đã làm những gì chứ, hắn đã khinh thường vị thanh niên trước mắt này, không ngờ đến hắn trực tiếp ném ra Luyện Cổ lệnh.
Thấy lệnh bài như thấy chưởng môn.
Đối phương mặc dù chỉ là một người thanh niên, không phải chưởng môn, nhưng hiện tại lại có quyền lợi ngang bằng với chưởng môn, có thể thấy được đối phương có thân phận cực cao trong Thánh giáo Luyện Cổ.
"Nhặt lên."
Lục Trần nhìn hắn, lãnh đạm nói.
Vị đệ tử này không dám chần chờ, nhặt lên, hai tay cao nắm Luyện Cổ lệnh, cúi đầu, không dám nhìn lên Lục Trần dù chỉ một chút.
"Xin lỗi, ta không biết thân phận của ngài, ta mắt chó coi thường người khác." Trên trán vị đệ tử này bắt đầu toát mồ hôi lạnh, trong lòng đang sợ hãi đến cực điểm.
"Thông báo đến nhân vật thượng tầng của ngươi lập tức đến gặp ta." Lục Trần nhận lấy Luyện Cổ lệnh, sau đó sai khiến.
"Vâng ạ, mời đại nhân xin chờ chút."
Nhìn thấy Lục Trần không có ý muốn trừng phạt mình, hắn như trút được gánh nặng, cúi đầu khom lưng: "Đại nhận ngài ngồi ở đây một lát, ta đi thông báo ngay."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất