Chương 346: Luyện Cổ lệnh xuất hiện
Nhìn đám người đang chạy trốn xung quanh, thần niệm mạnh mẽ của Cổ Giang quét qua khắp nơi, hắn muốn tìm trong đám người có kẻ dị thường nào không. Nhưng những người ở đây đều lộ ra vẻ sợ hãi, càng có nhiều người kinh ngạc và tò mò hơn.
Cho dù đối phương trà trộn trong đám đông thì hắn cũng không thể tìm ra được.
"Không thể tìm thấy dấu vết, khí tức cũng không còn sót lại chút nào, tất cả đều dùng trận pháp tự bạo để phá huỷ quán rượu." Một lúc sau, Lỗ Cốc bay tới, đứng cạnh Cổ Giang, nhìn xung quanh phế tích rồi thở dài trong lòng.
Nếu ai đó phá huỷ quán rượu thì cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy. Một khi tự tay làm điều đó chắc chắn sẽ bị khống chế. Tuy nhiên, kẻ phá hoại đã bí mật sử dụng trận pháp tự bạo mà không tự mình ra tay.
Mỗi trận pháp đều có giá trị xa xỉ, nhưng bây giờ nó lại bị dùng để tự bạo phát. Mục đích chính là để phá huỷ Cổ gia tửu phô, âm thầm phá hư gia đình người ta cũng ngang tàng quá đi mất.
Nhưng nói đi nói lại, rốt cuộc Cổ gia đã đắc tội thần thánh phương nào vậy?
Thật ra Lỗ Cốc cũng không hiểu rõ nguyên nhân sự tình, chỉ là theo lời cấp trên hạ lệnh, cho bọn họ phối hợp hành động với Cổ gia, bắt hung thủ, người ra mệnh lệnh còn là đương kim Hoàng chủ.
Còn về phần người trong bức chân dung là ai, có ân oán gì với Cổ gia thì hắn hoàn toàn không biết.
Ầm ầm!
Phía xa truyền đến tiếng nổ lớn.
Cổ Giang tức sùi bọt mép, hai con ngươi tỏa ra ánh sáng sắc lạnh dọa người.
Lần này, hắn không đuổi theo bởi vì không có nghĩa lý gì.
Chủ yếu là do quán rượu của Cổ gia quá nhiều nhưng lại không có nhiều Vương giả để trông coi quán rượu, cũng không nắm rõ quy luật hành động của đối phương, không thể sớm ôm cây đội thỏ.
Nhưng mà giờ phút này, lửa giận trong lòng Cổ Giang đã tích lũy đến ranh giới sắp bùng nổ.
Cổ Giang cũng không nhẫn nhịn được nữa, vương uy khủng bố tỏa ra, tạo thành gợn sóng khuếch tán ra ngoài.
Lấy Cổ Giang làm trung tâm, các công trình kiến trúc trong phạm vi ngàn thước đều hóa thành tro bụi dưới vương uy khủng khiếp đó.
Giờ khắc này, rất nhiều người xui xẻo, bọn họ trèo ra khỏi đống phế tích, cả người đầy bụi bặm, muốn nổi giận nhưng khi nhìn thấy một Vương giả đứng trên bầu trời, lửa giận vô hạn tỏa ra từ trên người hắn.
“Cổ Giang.”
Rất nhanh, bọn họ nhận ra kẻ phá hoại là Cổ Giang, Vương giả đến từ Cổ gia, nhân vật có quyền phát ngôn thứ tư.
Bọn họ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể xem như mình xui xẻo.
Bởi vì Vương giả đang trong lúc phẫn nộ rất đáng sợ, đã mất đi lý trí, dễ tức giận, đến lúc đó cũng không biết mình chết thế nào.
“Ai làm?”
Cổ Giang gầm nhẹ, vận dụng thần niệm, rơi vào tai người xung quanh như tiếng sấm sét nổ vang, đầu óc ong ong không ngừng, người có tu vi càng thấp thì trực tiếp bị chấn động đến thổ huyết.
“Cổ Giang, mẹ nó ngươi phát điên cái gì vậy! Ông đây ăn một bữa cơm cũng khó vậy sao, còn dùng thần niệm chẳng khác gì công kích ta.” Phía xa truyền đến tiếng tức giận, cùng lúc cũng có vương uy tỏa ra, cùng với huyết khí ngập trời, vô cùng cường thịnh.
Cổ Giang vừa phát tiết lửa giận trong lòng, thần niệm gợn thành sóng, không khác gì đang công kích người xung quanh.
Một Vương giả viên mãn ở hoàng thành không thể quá ngang tàng, trong hoàng thành Bắc Chu, ít nhất có ba Vương cảnh đều đến từ một thế lực.
Nếu không, Cổ Giang tùy tiện phát tiết đã gặp phải một Vương giả viên mãn cùng cảnh giới với mình.
Ở tửu lâu xa xa, một nam tử đạp không bay đến, hắn căm giận nhìn Cổ Giang.
“Triệu Nguyên, nơi này không có việc của ngươi.” Cổ Giang liếc đối phương một, từ tốn nói.
Triệu Nguyên đến từ Triệu gia, Triệu gia là một trong nhữn thế lực Nhân Hoàng.
“Không có chuyện của ta, ông đây ngồi đó đang ăn cơm ngon, ngươi lại nổi điên ở đây, con mẹ nhà ngươi!” Triệu Nguyên giận dữ hét lên, hay tay kết ấn, ngưng tụ ra một bàn tay lửa, tràn ngập uy năng. Sau đó bàn tay lửa tỏa ra khí tức nóng bỏng, bay về phía Cổ Giang.
Cổ Giang không hề sợ, tỏa ra khí tức Vương giả, phẩy tay áo một, lực lượng vô hình tràn ngập bay ra, triệt tiêu công kích của Triệu Nguyên.
Lỗ Cốc ở bên cạnh nói: “hai Vương giả, hòa thuận thì phát tài, chỉ là chuyện nhỏ, sao phải làm lớn lên.”
Sau đó, lại quay đầu nhìn Triệu Nguyên nói: “Nguyên vương, Cổ gia gần đây không hiểu sao bị tập kích nên trong lòng còn lửa giận, xin hãy lượng thứ.”
Triệu Nguyên phẫn nộ nói: “Ta lượng thứ cái rắm, sản nghiệp Cổ gia bị công kích thì có thể ở đây phát tiết lửa giận lên người vô tội sao?”
Lời này của Triệu Nguyên khiến đám người phía dưới âm thầm cảm kích.
Triệu Nguyên nói xong, thân hình bay lên, hai tay nắm chặt ẩn chứa uy năng của Vương giả, chống lại Cổ Giang.
“Đừng phát điên nữa.” Cổ Giang di chuyển cơ thể, thản nhiên nói.
“Mẹ nó, không phải là ngươi phát điên sao?” Triệu Nguyên gầm lên, huyết khí tỏa ra ngập tràn, bay tay ngưng kết thành đao quang, rực rỡ vô cùng, bay thẳng đến bổ vào người Cổ Giang.
Lỗ Cốc nhìn thấy cảnh này, âm thầm hốt hoảng, đành phải lùi lại.
Hoàng thành rất lớn, Lục Trần xuất hiện ở một nơi khá xa, bỗng nhiên cảm giác được phía xa có năng lượng Vương giả dao động mãnh liệt thì có hơi bất ngờ, không rõ vì sao lại xảy ra đại chiến Vương giả.
hai Vương giả cũng không biết xảy ra chuyện gì, đánh nhau dữ dội, hai bên giao chiến trên không trung quyết liệt, đủ loại năng lượng dư âm trút xuống hủy diệt kiến trúc mọi vật xung quanh. Trận chiến này quả thật đánh rất kịch liệt, các tòa nhà trong phạm vi vạn thước đều bị phá hủy trong chốc lát, vô số người chạy trốn khỏi phạm vi chiến trường. Cuối cùng, sâu trong hoàng cung có một thần niệm vô cùng kinh khủng bao phủ hai người, mới khiến hai người tỉnh táo lại.