Chương 357: Hoàng giả can dự
Vù vù vù!
Từng bóng người tập trung từ bốn phương tám hướng, đi về phía Cổ gia, bọn họ đứng thẳng trên không, quan sát phía Cổ gia từ xa.
Nhóm người kia kẻ kém nhất cũng là Vương cảnh, nhưng cũng không thể đến quá gần, cho dù là cách xa hàng nghìn thước, thì vẫn có thể cảm nhận được hoàng uy mạnh mẽ tràn ngập trong khắp không gian, nếu như đến gần hơn một chút, rất có thể sẽ chịu không được.
Ngoài ra, còn một lý do nữa không dám đến quá gần, chính là sợ bị nhầm với người tới giúp Cổ gia.
Cổ gia!
Trên bầu trời phía trên Cổ gia, phần lớn diện tích của kết giới Địa Linh trận đã mất ánh sáng, đa số trận kỳ đều mờ đi, mất đi linh tính, ánh sáng linh lực trong suốt ở ngoài mặt của kết giới cũng đã biến mất.
Khí tức trên cơ thể Hạng Phong cuồng bạo, giẫm xuống một, năng lượng cuồng bạo bộc phát, giống như trời rung đất lỡ, khiến cho kết giới sụp đổ.
Ầm một tiếng, kết giới biến thành một cơn mưa ánh sáng rồi biến mất, Cổ gia xưa mất đi sự bảo vệ của Địa Linh Trận, từ đó cánh cổng đã được mở ra.
Địa Linh trận cấp sáu, dưới sự tấn công dữ dội của tám Hoàng và tám Vương, kiên trì không đến một phút đồng hồ, mất thành mây khói.
Bên dưới, hai Nhân Hoàng và chín vị Vương giả của Cổ gia tụ họp lại với nhau, cường đại như bọn họ, giờ phút này trên mặt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, càng không cần phải kể đến một đám hậu bối của Cổ gia.
Đám tiểu bối của Cổ gia sợ hãi, mặt không còn giọt máu, đối với bọn họ thì đây hoàn toàn là ngày tận thế.
Vì nhóm người này đến quá đột ngột nên bọn họ không hề chuẩn bị trước.
Điều quan trọng nhất là bọn họ không biết gia tộc đã đắc tội ai, cũng không nghe nói là đã đắc tội người nào.
Sau khi trận pháp bị phá vỡ, bốn vị Nhân Hoàng đỉnh phong chia ra đứng ở bốn phương tám hướng, chậm rãi dùng linh lực quét ra, tạo thành một kết giới cực lớn, ngăn cản vùng không gian này, không cho bọn họ chạy thoát.
Tiêu diệt một Cổ gia, căn bản là không bọn họ phải ra tay.
Một Nhân Hoàng đại thành cũng đủ để tiêu diệt tất cả bọn họ, như hổ vào đàn dê, không có chút sức phản kháng nào.
“Hạng Phong, tại sao?” Phía trên chính điện, một Nhân Hoàng tiểu thành của Cổ gia nhìn chằm chằm vào Hạng Phong.
Vị Nhân Hoàng tiểu thành này tên là Cổ Thanh Sơn, đương kim tộc trưởng của Cổ gia, đã nổi tiếng từ lâu, rất có uy vọng trong Hoàng thành.
Cổ Thanh Sơn nhận ra Hạng Phong, đối phương là người của Thánh giáo Luyện Cổ ở Thanh vực, từ trước đến nay, Cổ gia bọn họ căn bản là chưa bao giờ trêu chọc đối phương, Cổ Thanh Sơn không thể hiểu tại sao Hạng Phong lại đột ngột dẫn đầu nhiều cường giả đến đây để tấn công Cổ gia.
“Bởi vì ta.”
Hạng Phong còn chưa kịp nói thì Lục Trần đã bước tới.
Dưới rất nhiều uy áp mạnh mẽ, hắn thong dong bước đến, không cảm thấy chút uy áp nào, bởi vì uy áp do các cường giả phóng ra chủ động tránh hắn.
Lục Trần đi thẳng một đường, khuôn mặt lờ mờ biến dạng, xảy ra thay đổi rất lớn, cuối cùng đã trở thành khuôn mặt ban đầu của hắn.
“Là ngươi.”
Trong đám đông, Vương giả Cổ Hải của Cổ gia là người đầu tiên nhận ra Lục Trần, sắc mặt lập tức trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Trần, hắn như bị sét đánh.
Ngoài Cổ Hải, những người bên cạnh tất nhiên cũng nhận ra Lục Trần.
Bọn họ có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt này, dù sao thì bọn họ cũng đã nuốt hai bộ xương hổ cấp Thánh của đối phương, còn muốn giết người diệt khẩu.
Trong Hoàng thành còn dán rất nhiều tranh vẽ đối phương.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này đã tra xét thân phận của đối phương, nhưng lại không điều tra được gì.
Gần đây, gia tộc bị mất hơn mười tòa rượu phổ, bọn họ nghi ngờ rằng đó là do Lục Trần trả thù, nhưng bọn họ cảm thấy rằng kiểu trả thù này chỉ là chuyện nhỏ, một ngày nào đó sẽ lộ ra sơ hở.
Trăm triệu lần không ngờ rằng, còn chưa kịp bắt được thì đối phương đã dẫn theo tám Hoàng giả mạnh mẽ tấn công vào Cổ gia, đánh đến mức bọn họ không kịp trở tay.
Khi Lục Trần bước tới, mỗi một người trong tám Hoàng đều lùi lại một bước, đứng ở bên trái và bên phải của hắn, tạo địa vị cho Lục Trần một cách vô hình, giúp cho sự siêu phàm của hắn được tăng cường.
Lục Trần nhìn xuống những người bên dưới, ánh mắt lạnh như băng quét qua từng người một, giọng điệu mang theo sự châm chọc: “Nếu ta có thể lấy ra được xương hổ, thì cũng có nghĩa là ta cũng không sợ lòng tham của các ngươi, dù gì cũng là gia tộc có truyền thừa vạn năm, ngay cả chuyện này cũng không nghĩ ra sao, tất cả đều là một lũ ngốc. ”
Lời nói của Lục Trần có thể nói là không chút khách khí, châm chọc hai Nhân Hoàng, chín vị Hoàng giả.
Nghe được lời nói của Lục Trần, mặt mũi của hai Nhân Hoàng đế và chín vị Hoàng giả phía dưới đều tái mét.
Bởi vì lần này, đúng là do bọn họ nổi lên lòng tham, tham lam Hổ Liệt tửu, nếu không thì đã không xảy ra tình huống hôm nay.
“Nếu trả đủ số lượng thì ngươi có thể tha cho bọn ta không?” Cổ Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Lục Trần nói.
Lục Trần bĩu môi, không thèm để tâm nói: “Ngươi không có tư cách để cò kè mặc cả.”
Những lời này khiến sắc mặt của một đám người Cổ gia trở nên khó coi, bọn họ mơ hồ cảm thấy rằng ngay cả khi đã trả lại những gì thuộc về đối phương, thì đối phương cũng sẽ không dừng tay.
Cổ Thanh Sơn khẽ cắn răng, cuối cùng ném một chiếc nhẫn về phía Lục Trần.