Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 380: Tử Mục

Chương 380: Tử Mục


Lục Trần không chút tiếc lời ca ngợi: “Tử Thánh nói gì vậy, Tử Thánh thần võ cao to, phong lưu phóng khoáng, là Thánh chủ một đời, uy chấn Hoang vực, ta nghe uy danh của Tử Thánh từ nhỏ đến lớn luôn đấy.”
Nói tới chỗ này, Lục Trần đổi đề tài: “Nhưng ta chưa hề xem trọng Tử Thánh.”
“Ồ…”
Ánh mắt Tử Mục giật giật, tiểu tử này còn có vẻ phách lối hơn so với lời đồn.
Hắn không xem trọng Thánh giả cơ đấy.
Khi Tử Mục kinh ngạc, Lục Trần mỉm cười nói: “Ta thường đặt tiền bối như Tử Thánh ở trong lòng.”
Tử Mục: “...”
Trong bụng cảm thấy có chút buồn cười, tiểu tử này sao lại không khớp với lời đồn thế, nhìn thế nào cũng đều giống như nịnh hót.
Khóe môi Tử Mục có chút giương lên, nói: “Điều này không phù hợp thân phận Đại Ma Vương của ngươi.”
Nghe thấy lời của Tử Mục, đầu óc Lục Trần hơi ngơ ra, hắn chỉ là một Siêu Phàm nho nhỏ, Tử Mục là Thánh cảnh cao cao tại thượng, làm sao lại chú ý đến hắn kia chứ, chẳng lẽ Tử Mục từng đi lịch luyện ở Hoang vực, nếu không thì làm sao biết danh xưng Đại Ma Vương của hắn.
Tử Mục cười nói: “Đối với một kẻ có thể đánh bại con ta, đồng thời đánh bại ba truyền nhân Thánh giả, ta có thể không chú ý sao.”
Sự việc xảy ra ở Thánh thành Dao Trì lúc ấy, phong ba lan ra mấy Hoàng triều, vốn không truyền đến Thánh triều Tử thị xa xôi, nhưng trong những kẻ bại trận có con của hắn, Tử Thánh đương nhiên để bụng điều này, cho nên bèn hỏi thăm một chút về Lục Trần này, có người nói hư hư thực thực là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ.
Sau đó, việc trong thành Cự Khuyết xảy ra, thân phận người này bại lộ, hoành hành ngang ngược ở Thanh vực, đánh bại rất nhiều cấp Thánh Tử, hắn mới biết được Tử Minh bại là không oan.
Tên này có nhiều bối cảnh, Kiếm Tử của Kiếm Đế cung, Thiếu chủ của Phong Lôi các, đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ.
Hiểu rõ những điều này, dù là một Thánh cảnh thì Tử Mục cũng rất kinh ngạc.
Cho nên khi nghe nói Lục Trần ở Cẩm Ninh khách điếm, hắn không chút nghĩ ngợi đi đến, nhìn thanh niên vô cùng phách lối trong lời đồn, nhưng sau khi tới đây thì phát hiện đây là kẻ nịnh hót.
Lục Trần nghe lời của Tử Mục, có hơi cạn lời, hóa ra là như này, hắn chợt đổ mồ hôi, vừa nãy hắn có huyên thuyên một hồi, ví dụ như gặp Tử Minh ở một di tích, kề vai chiến đấu, mở ra một đường máu, trở thành huynh đệ đáng tin, khó trách lúc ấy ánh mắt của Tử Mục nhìn mình là lạ.
Lục Trần khiêm tốn nói: “Tử Thánh quá khen rồi, có thể đánh bại Tử Minh, ta cũng là thắng hiểm.”
“Phải không?”
Tử Mục sâu kín hỏi ngược một câu.
Lục Trần nghiêm mặt, nói: “Thực lực của Tử huynh vẫn rất mạnh.”
Tử Mục lười nghe Lục Trần nói mò, nhưng cũng hiểu đối phương tới tìm mình hẳn là có việc, mỉm cười nói: “Nói đi, vì sao tìm ta, ngươi gặp phải khó khăn gì, bối cảnh sư môn không phải mạnh hơn sao.”
Ngụ ý của Tử Mục là thông báo cho sư môn Thánh địa Dao Trì, Diêu Hi thánh chủ đến thì ai dám động thủ với hắn.
Lục Trần lúng túng nói: “Lịch luyện ở bên ngoài, sinh tử do mệnh, chẳng lẽ gặp một chút phiền phức nho nhỏ ta liền thông báo cho sư môn, như vậy, ta và đóa hoa trong phòng ấm có gì khác nhau.”
Tử Mục gật đầu, người này là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ, nếu như tự nói gia môn, sớm đã có một đống người nịnh bợ, mặt khác Loan gia cũng không dám đến tìm phiền phức, nhưng nghe nói Loan gia đến tìm phiền phức, bị lừa mất hàng chục tỷ linh thạch, ngay cả bộ đồ Minh Nguyệt cũng bị mất, Loan Kinh Hồng biết tin tức, đoán chừng sẽ tức giận phun máu mất.
Lấy lại tinh thần, Tử Mục nói:”Thật ra, ta có hai vấn đề hiếu kỳ đối với ngươi.”
Lục Trần nói: “Tử Thánh có nghi vấn gì, cứ việc hỏi.”
Tử Mục hiếu kỳ nói: “Vì sao ngươi muốn ra tay với Cổ gia và Chu gia.”
Lục Trần nói: “Cũng không phải ra tay, Cổ gia nuốt Hổ Liệt tửu của ta, phân cho Chu Vĩnh Thái một chút, ta kêu hắn không trả, tự nhiên bùng nổ chiến đấu thôi.”
“Hổ Liệt tửu!”
Nghe thấy lời của Lục Trần, trong mắt Tử Mục lóe lên vẻ khác lạ.
Đương nhiên hắn cũng nghe qua tên tuổi của Hổ Liệt tửu.
Tử Mục tiếp tục hỏi: “Ta nghe nói không phải ngươi và đệ tử của Thánh giáo Luyện Cổ đối địch sao, vì sao Hoàng giả của Thánh giáo Luyện Cổ lại mặc cho ngươi sai sử.”
Lục Trần phủ nhận: “Tử Thánh hiểu lầm rồi, thật ra ta và Trần Hồng gặp nhau như cố nhân, thổ lộ tâm tình tri kỷ, hắn tặng ta một miếng Luyện Cổ lệnh, cho nên ta có thể điều động phân bộ Thánh giáo Luyện Cổ ở nơi này.”
Tử Mục im lặng, thổ lộ tâm tình cái quỷ á, chắc là ngươi cướp từ trong tay Trần Hồng chứ gì.
Tử Mục cảm thấy, Lục Trần có thể cướp được Luyện Cổ lệnh từ trong tay cấp Thánh Tử, lại dùng quyền lực đại diện Luyện Cổ lệnh chi phối Hoàng giả của Thánh giáo Luyện Cổ, không phải là một chuyện thường.
Khi Tử Mục yên lặng, Lục Trần tiếp tục nói: “Một nén nhang trước, ta suýt chút nữa bị ám sát, kẻ ra tay chính là một Nhân Hoàng đại thành, tu hành công pháp ẩn nấp, ta hi vọng trong mấy ngày nay, Tử Thánh tiền bối có thể ở lại Cẩm Ninh khách điếm, mặt khác, năm ngày sau ở hoàng cung, ta muốn tặng cho Chu gia và Đan Hoàng điện một kinh hỉ, hi vọng khi đó Tử Thánh cũng có thể ra mặt giúp đỡ ta, đương nhiên, nếu có Thánh cảnh ra tay can thiệp mới có thể làm phiền Tử Thánh tiền bối.”
Ánh mắt Tử Mục lóe lên, một Nhân Hoàng đại thành đến ám sát Lục Trần, hơn nữa còn chưa thành công, có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất