Chương 381: Ngày đại hôn
Hắn mỉm cười nói: “Ngươi và ta không thân không thù, vì sao ta phải giúp ngươi.”
Lục Trần cười nói: “Ta và Tử Minh không phải hảo hữu sao, chẳng lẽ chút chuyện này Tử Thánh cũng không sẵn sàng giúp đỡ.”
Tử Mục cười, tiểu tử này hoàn toàn làm vỡ nát tâm cao khí ngạo của con trai hắn, còn chẳng biết xấu hổ nói là hảo hữu của Tử Minh.
Nhưng Tử Minh thua trong tay hắn thật ra cũng không phải là chuyện xấu, để Tử Minh biết được người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, nói ra thì hắn còn phải cảm tạ Lục Trần.
Tử Mục nói: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải mang cho ta hai bình Hổ Liệt tửu làm thù lao, như thế nào?”
Lục Trần thở phào một hơi, nói: “Điều này rõ ràng không thành vấn đề.”
Hai bình Hổ Liệt tửu có thể khiến cho một Thánh cảnh bảo vệ thì rất có lời.
Người bình thường dùng hai bình Hổ Liệt tửu không chắc tìm thấy Thánh cảnh làm bảo vệ, nhất là cường giả tiếp cận Thánh cảnh tầng thứ hai, hoặc cường giả đã là Thánh cảnh tầng thứ hai.
Hơn nữa, ngoài bảo vệ, còn có thể kết thù kết oán với Đan Hoàng điện.
Sở dĩ Tử Mục dễ dàng đáp ứng, ít nhiều gì cũng có xem mặt mũi của sư phụ hắn.
Lục Trần lấy ra hai bình Hổ Liệt tửu từ trong nhẫn không gian, đưa cho Tử Mục.
Tử Mục phất tay, Hổ Liệt tửu trên bàn biến mất, bị thu vào trong nhẫn không gian của hắn.
Bên ngoài, đám người Hạng Phong, Tử Minh đang chờ, đột nhiên két một tiếng, cửa mở, Lục Trần và Tử Mục đi ra từ bên trong.
Tử Mục nhìn Tử Minh và đám thuộc hạ nói: “Thời gian gần đây ở lại Cẩm Ninh khách điếm!”
Nghe nói lời này, bọn người Tử Minh hơi ngạc nhiên, Lục Trần thuyết phục phụ thân hắn bằng cách nào thế, mà đám người Hạng Phong thì kinh ngạc vui mừng, xem ra truyền nhân Thánh giáo đã đả động Tử Thánh, có một Thánh cảnh ở chỗ này, chắc chắn an toàn hơn nhiều, chí ít Nhân Hoàng đại thành rời đi lúc trước sẽ không tới ám sát, cho dù đến, cũng không làm ra nổi biến cố gì.
Thời gian năm ngày nhanh chóng thoáng qua, nhưng người trung niên áo xanh lần trước kia cũng không đến ám sát nữa.
Coi như hắn may mắn không tới.
Nhưng hôm nay hắn chắc chắn phải chết, ngay cả hai người Chu Vĩnh Thái, Chu Vĩnh Đào đều phải chết.
Ba người này, đã lên danh sách phải chết của Lục Trần.
Thái tử Chu Tuấn của Hoàng triều Bắc Chu thành hôn với Chân Nhu con gái của Đan Hoàng điện, ngày hôm nay nhất định sẽ ghi vào sử sách, hoàng tộc Bắc Chu cũng sẽ vì ngày này mà gắn kết với Đan Hoàng điện, từ đó phất lên như diều gặp gió.
Hôm nay, ở hoàng cung Bắc Chu, bóng người tấp nập đi vào hoàng cung, cực kỳ náo nhiệt.
Tới gần ngày thành hôn, hoàng cung cũng bận rộn, bây giờ hoàng cung giăng đèn kết hoa, trang sức màu đỏ trải dài mười dặm, một cảnh tượng đầy vui mừng.
Rất nhiều chủ hoàng triều đến, chúc mừng cặp phu thê mới.
Hoàng chủ Chu Vĩnh Thái đã sớm thay một bộ hỉ phục, cảm thấy tinh thần tốt hơn bội phần, giữa hai đầu lông mày tràn đầy ý cười, nghênh đón các chủ hoàng triều.
Hắn rất trịnh trọng với ngày này, nó liên quan đến sự phát triển của hoàng tộc Bắc Chu tộc và thành tựu tương lai của Tuấn Nhi kia mà.
“Vĩnh Thái huynh, ngươi sinh được một đứa con trai giỏi đấy!” một Hoàng chủ nói chúc mừng Vĩnh Thái.
“Ồ, Bách Lý huynh, đã lâu không gặp, mời ngồi!” Chu Vĩnh Thái làm động tác mời, mời Hoàng chủ Bách Lý và đám người đi theo đi vào.
Ngoài các chủ Hoàng triều lớn đến thì còn có Thánh cảnh, như Thuần Dương Tông thì có một Thánh cảnh dẫn theo đệ tử Thuần Dương tông đến, ngồi ở vị trí tốt nhất, được đám hạ nhân của hoàng cung hầu hạ cẩn thận.
Còn có một lão giả đeo trường kiếm, thanh niên ngồi bên cạnh hắn cũng đeo trường kiếm, dùng một mảnh vải đen bao lấy.
Mặt khác, Tử Thánh và con trai Tử Hằng, Hoàng giả của Thánh triều Tử thị ngồi cùng một chỗ.
Còn bên Loan Hoài, có một nam tử uy nghiêm ngồi bên cạnh Loan Hoài, không nhìn ra hỉ giận, khí tức nội liễm giống như người bình thường.
Vị này là Loan Kinh Hồng, Loan Thánh đại danh đỉnh đỉnh.
Thánh giả đến, thật ra cũng không phải là nể mặt mũi của hoàng tộc Bắc Chu, chủ một Hoàng triều không có Thánh cảnh thì không thể mời những Thánh cảnh này tới, sở dĩ bọn họ đến chẳng qua là nể mặt mũi của Đan Hoàng điện thôi.
“Các vị có thể đến đây, tại hạ vô cùng cảm kích, chỉ hi vọng hôm nay các vị có thể ăn vui vẻ, chơi vui sướng.” Chu Vĩnh Thái đứng trên đài cao, chắp tay nhìn khách tứ phương nói.
Con nối dõi Chu Tuấn của hắn đứng bên cạnh.
Thân thể Chu Tuấn thẳng tắp, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt cực kì anh tuấn, trên người hắn mặc một bộ hỉ phục màu đỏ, thể hiện hào hoa phú quý, không nói một lời đứng trước mặt phụ thân, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng nhìn về bầu trời xa xa, giống như đang chờ đợi người nào đến.
“Đây là tân lang à, quả nhiên anh tuấn vô song, khí độ phi phàm.”
“Luyện đan năm năm, đã là luyện đan sư tam phẩm, có thiên phú xuất chúng trong luyện đan, ngay cả điện chủ đều nhìn trúng, tương lai lại là một Đan Thánh.”
Mọi người thấy Chu Tuấn, thi nhau khen ngợi.
Chu Vĩnh Thái nghe thấy mấy câu này, cực kì êm tai, mặt mày hớn hở, khiêm tốn đáp lại nói: “Trường Phong huynh, Vương huynh, các ngươi cũng đừng thổi phồng, tiểu tử này sắp lên tận trời, luyện đan năm năm mà mới có thành tích nho nhỏ trong luyện đan, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.”
Nhìn Chu Vĩnh Thái như chê bai Chu Tuấn, nhưng kì thực trong mắt chứa sự đắc ý.