Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 394: Một chiêu đã thua (2)

Chương 394: Một chiêu đã thua (2)


Người chưa cô đọng kiếm ý mà tu hành Kinh Long Trảm, cùng lắm chỉ có thể tu luyện đến bước có thể sử dụng thuần thục, chứ muốn đạt viên mãn ở môn này là chuyện không thể nào.
Chu Tuấn rất thê thảm, trên người hắn toàn là vết máu, nếu không phải có mặc trên người một bí bảo Hoàng khí, hắn hiện tại đã tử vong. Tuy y phục giúp hắn đỡ được phần lớn thương tổn, nhưng lực trùng kích to lớn đó khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn cũng không dễ chịu gì. Hắn đã bị trọng thương, nội thương rất nghiệm trọng.
Mặt Chu Tuấn đỏ lên, rất khó xử, nóng ran.
Bởi vì hắn một chiêu đã bị đánh bại, bại bởi thanh niên này.
Hơn nữa, còn trong tình huống hắn cao hơn người ta một đại cảnh giới, hắn xấu hổ vô cùng.
Có điều nội tâm kiêu ngạo của hắn sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy, hắn giải thích: "Sư môn của ngươi cường đại, tu hành võ học rất mạnh, ta thua ngươi, không phải thua về thực lực, mà là thua về mặt võ học tu hành."
Không thể không nói, Chu Tuấn quá vô lại.
Lục Trần cũng cười, mặc kệ như thế nào, người này quy tất cả cố gắng, thành tựu của hắn về đều nhờ sư môn, tóm lại là không chịu thừa nhận hắn đã thua.
Chu Tuấn không biết xấu hổ làm cho mọi người cảm thấy phản cảm, cho dù là người của Đan Hoàng điện cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn thật sự là thiên tài của Đan Hoàng điện sao, sao điện chủ lại thu nhận một đồ đệ vô liêm sỉ như thế chứ, trước đây sao không ai phát hiện cả.
Lục Trần quay đầu nhìn về phía của Đan Hoàng điện, mỉm cười nói: "Nghe nói Ngưng Sơn Ấn là do Trường Đông đan thánh sáng tạo, là một môn võ học cấp Thánh, ngưng tụ khí thế núi cao tạo thành sức mạnh to lớn, nhưng bây giờ lại bị đệ tử của mình ghét bỏ, xin hỏi ngươi có cảm nghĩ gì muốn nói không."
Lúc trước khi Chu Tuấn thi triển Ngưng Sơn Ấn, Lục Trần nghe mọi người ở phía dưới thảo luận, giờ phút này, hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt Chân Trường Đông biến hóa ra sao.
Lại là một câu nói đâm thẳng vào tim.
Ánh mắt mọi người xung quanh lộ ra tia quái dị, không thể không nói, thanh niên này rất biết cách khiến một câu tru tâm.
Chu Tuấn ở ngay trước mặt sư phụ, nói thánh học của hắn không được, nội tâm Chân Trường Đông hiện giờ chắc đang tức điên lên đi.
Sắc mặt của Chu Tuấn lập tức trắng nhợt, bối rối quay đầu lại, sốt ruột giải thích: "Sư phụ, ta không có ghét bỏ, không phải như vậy."
Tuy nhiên, mặt Chân Trường Đông không có biểu cảm gì, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Lục Trần cười nhẹ nhàng nói: "Hai ta cùng thi triển võ học cấp Thánh, ngươi bại bởi ta, lại nói võ học tu hành không bằng ta, chẳng lẽ không phải ghét bỏ vỏ học của sư phụ ngươi là rác rưởi sao."
"Ta không có, ngươi đừng nói bậy!" Chu Tuấn thở hổn hển, trợn mắt giận dữ nhìn Lục Trần, hiện tại hắn hận không thể ăn luôn Lục Trần.
Lục Trần tiếp tục cười nói: "Sao vậy, vậy là ngươi chịu thừa nhận bản thân không bằng ta rồi à."
"Ta...."
Chu Tuấn vừa mới muốn mở miệng, nhưng không thể giải thích được, lâm vào sự khó cả đôi đường, nếu như thừa nhận không bằng đối phương, như vậy quang hoàn trên người hắn, sĩ diện của hắn đều mất hết, thanh danh thất bại thảm hại, đây là nỗi sỉ nhục mà hắn không muốn thừa nhận.
Nhưng nếu không chịu thừa nhận, thì lại khiến sư phụ phải xấu hổ, mất mặt.
Nói không chừng còn lưu lại khúc mắc trong lòng sư phụ.
"Thôi được rồi, ta sẽ cho ngươi thấy rõ khoảng cách thật sự giữa ta và ngươi nó lớn như thế nào!" Lục Trần cười nhạt, nói xong thân hình hơi chao đảo một chút mang đến tiếng sấm sét liên tiếp, biến mất trên không trung.
Mọi người ở dây chỉ nghe thấy tiếng sấm, không thấy ai cả, có thể nói chỉ có Hoàng cảnh trở lên mới có thể nhìn ra quỹ đạo chuyển động của Lục Trần.
Mọi người đều cảm thấy giật mình, không thể giữ bình tĩnh được, một Siêu Phàm cảnh sao lại có tốc độ nhanh như thế được, chẳng lẽ đây là thân pháp cấp Thánh?
Chu Tuấn hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Lục Trần, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chút đường nét.
Bỗng nhiên Chu Tuấn cảm giác nơi cổ truyền ra ý lạnh, cúi đầu xem xét, mũi kiếm sắc bén đã để trên cổ của hắn với khoảng cách không đến năm centimet.
Cổ của Chu Tuấn phát lạnh, có thể dễ dàng cảm thấy hàn quang phát ra từ mũi kiếm.
"Thân pháp cấp Thánh, ta dùng khoảng thời gian nửa năm để đạt đến viên mãn." Lục Trần cầm Ngân Nguyệt để trên cổ của Chu Tuấn, ung dung cười: "Nếu sử dụng thân pháp này, hoàn toàn không cần võ học khác đều có thể chém đầu ngươi một cách dễ dàng, ngươi cũng không phục sao."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động.
Một môn thân pháp cấp Thánh, nửa năm thời gian liền đạt đến viên mãn, không thể không nói, khả năng lĩnh ngộ này thật sự rất yêu nghiệt.
Chu Tuấn há to miệng, không cách nào phản bác được, bởi vì mũi kiếm đang để trên cổ của hắn, hắn dám phản bác sao. Hơn nữa tốc độ khi nãy thực sự rất nhanh, còn nhanh hơn tàn ảnh. Nếu lấy loại tốc độ này đánh lén hắn, đúng là có thể giết chết hắn một cách rất dễ dàng, mà hắn căn bản không kịp phản ứng.
Lục Trần nói xong, lại một lần sử dụng tốc độ quỷ dị biến mất. Sau đó đứng trên trời, cầm trong tay Ngân Nguyệt, phát ra một khí tức nóng hừng hực, Ngân Nguyệt trong tay Lục Trần phát ra hồng quang lóa mắt, nhiệt độ nó phát ra nóng hơn ánh mặt trời, kết hợp với tốc độ nhanh chóng chém ra một kiếm khí màu đỏ thẫm, phát ra tiếng gầm rú trên không trung.
Kiếm khí đỏ thẫm xẹt ngang qua, lưu lại hình dáng một đường lửa thật dài trên không trung.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất