Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 393: Một chiêu đã thua

Chương 393: Một chiêu đã thua


Ngân Nguyệt toàn thân trắng bạc, dẫn dắt hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm khí, xông thẳng tới chân trời, đụng vào núi cao màu đỏ thẫm trên đỉnh đầu. Chỉ kịp nghe thấy một tiếng nổ mạnh ầm vang, ảo ảnh ngọn núi đỏ thẫm rạn nứt thành từng khúc, bị hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm khí xé rách, hoá thành vô hình.
Lục Trần đứng yên tại chỗ, tư bản thân biến thành kiếm khí, tiêu diệt công kích với sức mạnh vượt qua Nguyên Thần cảnh viên mãn của Chu Tuấn, có thể nói là làm cho mọi người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc.
Mọi người ở đây khi nhìn thấy hình ảnh này đều trừng to mắt lên, đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, vốn là một trận quyết đấu không công bằng, hiện tại còn bị hóa giải, tất nhiên sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Đừng nói quần chúng vây xem, kể cả Chu Tuấn, mắt cũng trợn tròn tại chỗ, kêu lên không thể nào.
Hắn khi nãy đã vận dụng toàn bộ tu vi, thi triển thánh học cường đại, vậy mà vẫn bị hóa giải. Nội tâm của hắn sụp đổ dần, loại tín nhiệm đối với việc cảnh giới hay sức mạnh đều không bằng nhau nhưng thực lực lại ngang nhau bắt đầu sụp đổ dần.
"Khi nãy để cho ngươi ra tay trước, hiện tại tới phiên ta." Lục Trần nhìn về phía Chu Tuấn, dùng ngữ khí cực kỳ bình thản nói.
Lục Trần nói xong, một tay giương lên, Ngân Nguyệt giống như là cảm nhận được có người đang triệu hoán, bay thẳng vào trong tay hắn. Lục Trần cầm Ngân Nguyệt tập hợp linh lực, hội tụ linh khí đến từ tám hướng, có thể trông thấy khí tức quanh người hắn đang tăng cao lên, tạo thành một trận gió lốc khủng bố. Ngân quang trên thân Ngân Nguyệt tăng vọt, trong lúc mơ hồ có âm thanh long ngâm truyền ra.
Sau khi cảm nhận được khí tức của Lục Trần, mặc dù là người ở đây hay là Chu Tuấn, đều bị dọa cho run lên, uy thế như thế này, đã không thua kém gì Nguyên Thần cảnh viên mãn.
Một Siêu Phàm cảnh, sao có thể bộc phát loại uy lực này.
Tuy vậy, mặt ngoài của thân kiếm vẫn đang phun ra nuốt vào kiếm khí dày đặc, những kiếm khí này vòng thành vòng tròn bên ngoài thân kiếm, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được hóa thành kiếm khí hình rồng.
Âm thanh rồng ngầm vừa mới mơ hồ nghe được thực ra cũng không phải là long ngâm, mà là âm thanh kiếm khí khuấy động, chấn nhiếp nhân tâm, giống như long ngâm mà thôi.
Lục Trần đi nhanh như sao băng, trong tay cầm Ngân Nguyệt, phóng thích một kích trùng trùng điệp điệp.
Chỉ nhìn thấy kiếm khí bị Ngân Nguyệt dẫn dắt ở phía trên gào thét, nhìn như một con Chân Long thật sự đâm về hướng của Chu Tuấn.
Toàn thân Chu Tuấn phát lạnh, thân thể hơi run rẩy, bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm. Một sự uy hiếp nồng đậm truyền khắp toàn thân, hắn nổi giận gầm lên, dốc hết toàn lực phóng thích lực lượng phòng ngự, muốn ngăn cản Chân Long được kiếm khí ngưng kết thành này.
Thế nhưng kiếm khí Chân Long gào thét tiến đến, mãnh liệt đụng vào Chu Tuấn.
Phụt phụt!
Chu Tuấn không chống cự được tý nào, trực tiếp bay ngược ra, mảng lớn vết máu vung vẩy trong không trung.
Đến lúc rơi xuống đất, hơi thở của hắn đã mong manh vô cùng.
Một, một chiêu đã bị đánh bại?
Những người ở đây thấy được hình ảnh này, khóe miệng co giật, quả thực không thể tin được vào hình ảnh vừa thấy.
Thiên kiêu đỉnh cấp của Hoàng triều Bắc Chu, hai mươi tuổi vào Nguyên Thần cảnh, trở thành thiên tài thăng cấp lên Nguyên Thần cảnh nhanh nhất trong lịch sử Hoàng triều Bắc Chu. Hơn nữa hắn còn đánh bại hết thiên kiêu xung quanh, vầng sáng khắp người, cho dù khi vào Đan Hoàng điện, cũng là nhân vật cấp thiên kiêu.
Nhưng mà hiện tại, lại bại bởi một thanh niên Siêu Phàm cảnh, một chiêu cũng không thể ngăn cản được.
Khiến mọi người xung quanh cạn lời không biết nói gì, cho bọn họ cảm giác Chu Tuấn mới là Siêu Phàm cảnh, mà thanh niên vừa ra tay mới là Nguyên Thần cảnh.
Đừng nói bọn họ, coi như là Tử Minh, Lý Hắc, cộng thêm phụ thân và sư phụ của bọn họ, mấy vị Thánh cảnh ở đây, và người của Đan Hoàng điện, cảm xúc sao động rất lớn, rất không bình tĩnh.
Đối với Tử Minh, Lý Hắc và mọi người cùng thế hệ thì chỉ một đoạn thời gian không gặp mặt, chênh lệch thực lực của hai bên càng lúc càng lớn.
Đối với Thánh cảnh xung quanh thì Lục Trần là một nhân vật ngút trời, trong mười tỷ sinh linh cũng khó tìm thấy một nhân vật như thế.
Hạng Phong và các vị Hoàng giả của Thánh giáo Luyện Cổ vô cùng xúc động, đây chính là truyền nhân Thánh giáo lén bồi dưỡng sao, thật cường đại, mạnh hơn so truyền nhân bên ngoài là Trần Hồng rất nhiều.
Trong lúc xúc động đồng thời họ còn cảm thấy hơi nghi hoặc, vì sao truyền nhân lén bồi dưỡng không sử dụng tuyệt học của Thánh giáo mà lại là kiếm pháp chứ.
Thân kiếm cô đọng kiếm khí, lấy tinh thần dẫn dắt, hội tụ vạn vật hữu hình, giống như một đầu Chân Long, bọn họ hình như đã từng thấy kiếm pháp này ở đâu đó, có chút ấn tượng, nhưng mà lại nghĩ không ra.
"Ngươi còn có gì để nói không." Lục Trần đi tới trước mặt Chu Tuấn, từ trên cao nhìn xuống xem hắn, trong ánh mắt mang theo lãnh đạm, khinh thường.
Kiếm pháp hắn vừa mới sử dụng tên là Kinh Long Trảm, là kiếm pháp cấp Thánh của Kiếm Đế cung, chiêu thức đơn giản, chỉ có một chiêu nhưng uy lực mạnh mẽ, đừng nói Nguyên Thần cảnh, cho dù là Vương cảnh cũng phải tạm thời tránh đi uy lực của nó.
Chẳng qua muốn tu hành Kinh Long Trảm, nhất định phải cô đọng kiếm khí rồi bắt đầu tu hành mới dễ dàng nhất. Tuy nhìn đơn giản vậy nhưng mà muốn lấy tinh thần dẫn dắt kiếm khí, ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành công kích có hình thù cụ thể, tăng cường kiếm khí thì rất khó khăn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất