Chương 399: Lời mời đến từ Đan Minh (2)
Chân Trường Đông thì thầm một tiếng, trong lòng tràn đầy khao khát vô hạn đối với Đan Minh, đừng nhìn hắn bây giờ là một Đan Thánh bát phẩm, nhưng cũng không thể gia nhập, bởi vì bên trong Đan Minh có vài Đan Thánh thập phẩm, cửu phẩm cũng có rất nhiều, về phần luyện đan sư bát phẩm, lại dễ dàng nhìn thấy.
Trước kia lúc hắn thăng cấp luyện đan sư thất phẩm, vô cùng hãnh diện, tự cho là có thể vào Đan Minh, còn có thể được coi trọng.
Nhưng đến được Đan Minh, nhìn thấy thành Đan Minh có thể nhìn thấy đan dược cửu phẩm khắp nơi, cùng với lúc nào cũng có Đan thành cửu phẩm đang đấu đan, hắn mới biết luyện đan sư thất phẩm như mình chẳng là gì cả.
Bản thân không vào được, thì dốc sức dạy dỗ nữ nhi.
Bây giờ Đan Minh gửi thư mời, quá trình dạy dỗ của hắn nhiều năm qua đã được thừa nhận.
Chu Tuấn ở bên cạnh, nội tâm cũng phấn khích, nếu thê tử gia nhập Đan Minh, trượng phu là hắn cũng có thể được nhờ, vào Đan Minh học tập.
Vừa nghĩ đến đây, cả người Chu Tuấn như được tiêm máu gà, kích động khoa tay múa chân.
Mọi đả kích từ Lục Trần trước đó, mọi lo lắng trở thành hư không, hắn ưỡn ngực, đứng thẳng giống như cây lao, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Đám người Khúc Dương, Tần Quảng Nguyên đầy mừng rỡ, vẻ mặt phơi phới, Chân Nhu là người của Đan Hoàng điện, có phúc cùng hưởng.
Ngược lại, sắc mặt đám người Hạng Phong thay đổi, bởi vì bọn họ rõ ràng biết, Đan Minh có thực lực như thế nào, bên trong Đan Minh tọa trấn luyện đan sư đệ nhất thiên hạ là Hoa Điệp tiên tử, người này hô một tiếng, rất dễ dàng triệu tập một nhóm thủ hạ cấp Thánh vương.
Đan Minh giữ một trí vô cùng quan trọng trong toàn bộ Thập vực.
Nếu Chân Nhu thực sự gia nhập Đan Minh, vậy thì truyền nhân Thánh giáo còn muốn giết một Nhân Hoàng đại thành của Đan Hoàng điện, về cơ bản là không thể, bởi vì phải kiêng dè Đan Minh, nể mặt người của Đan Minh.
Tất cả mọi người có mặt đều biết thanh niên này tuyệt đối không giết được Tần Quảng Nguyên, cho dù Tần Quảng Nguyên thực sự từng ám sát hắn, không thành công, vậy thì có sao.
Bây giờ Chân Nhu nhận được thư mời của Đan Minh, nói không chừng sẽ bai nhập môn hạ lão yêu quái nào đó của Đan Minh, vuốt mặt cũng phải nể mũi.
“Ồ, hôm nay không phải là ngày vui hay sao, tại sao lại có mấy cái quan tài?” Sau khi Ngô Dụng giải thích mục đích đến, nhìn thấy trong quảng trường có ba cái quan tài rất lớn, phía xa có một cung điện sụp xuống.
Cảnh tượng này khiến Ngô Dụng có chút bất ngờ.
Nhưng, xung quanh có quá nhiều người, đông nghịt, hắn không rõ đã xảy ra tình huống gì.
Lúc này, Khúc Dương mở miệng giải thích: “Ngô đan thánh, là thế này, có người ở đây gây rối, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn giết một Nhân Hoàng đại thành của Đan Hoàng điện ta, Nhân Hoàng đại thành này cũng là Đan Thánh lục phẩm.”
“Kẻ nào ngang ngược như vậy, muốn giết luyện đan sư?” Ngô Dụng cau mày.
Khúc Dương cười lạnh nói: “Người của Thánh giáo Luyện Cổ Thanh vực, lai lịch không nhỏ, lúc trước đã muốn giết chết người thân của trượng phu Nhu nhi, bây giờ còn muốn một người của Đan Hoàng điện ta tự sát tạ tội.”
“Thật to gan.” Lông mi Ngô Dụng dựng lên, tức giận nói: “Kẻ nào nói muốn giết người của Đan Hoàng điện, ta thật muốn nhìn xem ai to gan lớn mật như vậy.”
“Ta nói đấy, làm sao, ngươi có ý kiếnsao?” Ngay sau đó, lời nói thoải mái truyền đến.
Lời nói của Lục Trần, hấp dẫn lực chú ý của Ngô Dụng.
Đồng thời, lời nói ngang ngược như vậy, càng khiến những người xung quanh đều lắc đầu, thanh niên này cũng quá kiêu ngạo, tuy ngươi đến từ Thánh giáo Luyện Cổ, lai lịch phi thường, nhưng Thánh giáo Luyện Cổ sao có thể so được với Đan Minh, bất kỳ một lão quái vật nào đi ra, đều có thể triệu tập một đám thủ hạ cấp Thánh quân.
Đừng nói đến Thánh giáo Luyện Cổ, dù là Thiên phủ của Thiên vực, Đọa Lạc ma điện của Ma vực, hai thế lực siêu lớn này cũng phải nể mặt Đan Minh.
Thanh niên này vậy mà lại hỏi Ngô Dụng có ý kiến gì, giống như đang hỏi tội, không kể đến thân phận Đan Thánh, Ngô Dụng cũng là một đại năng Thánh cảnh, ai cho hắn lá gan hỏi như thế.
“Đi chết đi.”
Đúng lúc này, biến cố chợt xảy ra, chỉ thấy Chu Tuấn đột nhiên ra tay với Lục Trần, trong tay cầm một trường mâu bao phủ lửa, tốc độ nhanh và chuẩn xác, đâm về phía sau gáy Lục Trần.
Lúc trước Chu Tuấn bị Lục Trần đánh thương tích đầy mình, bây giờ người của Đan Minh đã đến gửi thư mời cho thê tử, hắn cảm thấy mình cũng có thể tiến vào Đan Minh tu luyện, địa vị thuận thế lên cao, cho dù có ám sát Lục Trần, cũng có người của Đan Minh bảo vệ hắn.
Vì vậy, thừa dịp Lục Trần không chú ý, phát động tấn công.
Mọi người thấy Chu Tuấn ra tay, đều kinh hãi hô một tiếng.
Bởi vì Chu Tuấn ra tay quá nhanh, chớp mắt trường mâu đã xuyên thủng qua gáy của Lục Trần.
Thấy trường mâu xuyên thủng gáy Lục Trần, Chu Tuấn điên cuồng cười ha hả.
Sau đó, cũng không có máu tươi chảy ra, bóng dáng của Lục Trần phiêu tán theo gió.
Mọi người nhìn thấy, đây là một tàn ảnh.
“Ngươi vui mừng quá sớm.” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Chu Tuấn lập tức cảm nhận được uy hiếp dày đặc, cơn ớn lạnh truyền khắp cơ thể, đột nhiên quay đầu lại, thấy một chùm sáng lớn bằng ngón tay bay về phía mình.
Vụt!
Chu Tuấn không né tránh, giữa lông mày của hắn có thêm một lỗ máu to bằng ngón tay.
Chu Tuấn đau đớn hô một tiếng, ý cười độc ác trong mắt còn chưa hoàn toàn biến mất, phốc một tiếng, ngã nhào xuống đất.