Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 400: Xé thành mảnh vụn

Chương 400: Xé thành mảnh vụn


Từ lúc Chu Tuấn đột nhiên ra tay, đến bị giết chết, chỉ qua một giây thôi, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
“A Tuấn.”
Một lúc sau, Chân Nhu mới phản ứng lại, bi thương gọi một tiếng, hai mắt tràn đầy đau khổ, để lại một hàng lệ.
Ai có thể ngờ được, chưa đến một giây ngắn ngủi, người yêu đã chết.
Hai mắt Chân Nhu đỏ hoe, nhìn chằm chằm Lục Trần, trong mắt không che giấu hận ý.
“Ngươi, thật to gan.”
Vẻ mặt của Khúc Dương đầy tức giận, bắt đầu khởi động thánh uy, khiến bầu trời biến thành màu đỏ thẫm.
Ngay cả Chân Trường Đông cũng ẩn chứa tức giận, đôi mắt ngưng tụ lửa giận, không gian xung quanh méo mó, từng đóa sen vàng huyễn hóa ra, sau đó nổ lớn.
Dù sao đi nữa, Chu Tuấn cũng là đồ đệ của hắn.
Lục Trần giết Chu Tuấn, khiến Chân Trường Đông nổi giận.
“Một tên phế vật mà còn muốn giết ta, thật là không biết sống chết.” Lục Trần bĩu môi nói.
Có lẽ trong mắt đối phương, chắc chắn có thể đánh lén giết chết mình, cho rằng người Đan Minh đến, cho dù giết mình cũng sẽ bảo vệ hắn, đáng tiếc hắn sai rồi, hoàn toàn sai.
Một đám mây tía tràn ngập, che kín hư không, Tử Mục cười nói: “Các ngươi cũng thấy, là Chu Tuấn đánh lén trước.”
Trần Vũ lại lạnh nhạt nhìn Chân Trường Đông, nói: “Ngươi có sát ý, muốn giết người sao?”
Khúc Dương tức giận nói: “Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không nên giết Chu Tuấn.”
Trần Vũ cười lạnh nói: “Nực cười, đánh lén không thành ngược lại bị giết, chẳng lẽ lúc muốn người khác chết, không nghĩ rằng người chết chính là mình.”
“Ta muốn hắn chết, ta muốn hắn chết.” Chân Nhu bắt đầu khóc, đỏ mắt nói: “Phụ thân, hắn giết A Tuấn, ta muốn hắn chết, nếu hắn không chết, cả đời này ta cũng không thể an tâm luyện đan.”
“Này, chạy đi đâu đấy?” Lục Trần đột nhiên gọi một tiếng.
Một bên, Ngô Dụng vốn chuẩn bị lén lút bỏ trốn, nghe nói như thế, thân thể cứng đờ tại chỗ, lau mồ hôi lạnh, quay đầu cười nói: “Ha ha, đây không phải Lục Trần sao, không ngờ có thể gặp được ngươi ở đây, thật là có phúc ba đời.”
Lúc Lục Trần nói, trong mắt những người xung quanh lộ ra vẻ kỳ quái, bởi vì lời nói của Lục Trần, lại lần nữa dời lực chú ý của bọn họ lên trên người Ngô Dụng.
Đan Thánh đến từ Đan Minh này, vừa rồi không phải muốn nâng đỡ cho Đan Hoàng điện hay sao, nhìn kiểu gì cũng thấy dáng vẻ như đang lén bỏ trốn, đừng nói là bọn họ, ngay cả người của Đan Hoàng điện cũng có chút ngây ngốc, Ngô đan thánh đi một quãng đường xa đến đưa thư mời, sao không uống một ly trà đã muốn rời đi.
“Trường Đông huynh, kẻ gây rối mà ngươi vừa mới nói, không phải thanh niên này đấy chứ?” Ngô Dụng truyền âm cho Chân Trường Đông.
Lửa giận trong mắt Chân Trường Đông biến mất, lóe lên dị sắc, Ngô Dụng không nói chuyện mà là truyên âm, hiển nhiên có chuyện gì đó không tiện nói trước nơi đông người, nhưng hắn vẫn trả lời một câu đúng vậy.
“Ngươi, ngươi làm sao lại chọc đến tiểu ma vương này vậy?” Trong giọng nói của Ngô Dụng, mang theo gấp rút khó nén.
“Ngô huynh, hắn là…” Chân Trường Đông còn muốn hỏi chuyện khác, nhưng, lúc này Lục Trần đã đi tới, không ngừng nhìn chằm chằm vào Ngô Dụng, mở miệng nói một câu hù chết một đám người: “Sao ngươi càng lúc càng hồ đồ vậy, bây giờ đổi nghề làm chân chạy vặt cho người khác.”
Lời này dọa những người xung quanh không ít, dọa trái tim chịu không nổi.
Thanh niên này cũng quá to gan rồi, vậy mà lại châm chọc một tiền bối Thánh cảnh còn là Đan Thánh, nói người ta là chân chạy vặt.
Bọn họ vốn tưởng Đan Thánh này sẽ tức giận, nhưng không ngờ Đan Thánh lại chắp tay sau lưng, nói một câu khó hiểu: “Trên người ta không có đan dược.”
Vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ đề phòng, tràn ngập cảnh giác.
Ngô Dụng thật sự sắp khóc rồi, sao mà ở Hoang vực cũng có thể gặp phải tiểu ma vương này, tên nhóc khốn kiếp này.
“Yên tâm, hôm nay ta không đến hỏi lấy đan dược của ngươi.” Lục Trần liếc hắn một, vẻ mặt bình thản nói, sau đó quay đầu nhìn về phía Chân Trường Đông, thản nhiên nói: “Lấy thư mời từ Đan Minh ra đi.”
Trên mặt những người xung quanh lộ ra vẻ kỳ quái, bọn họ không hiểu, vì sao Đan Thánh lại sợ hãi thanh niên này, vẻ mặt kia quả thật giống như mèo gặp chuột vậy.
Chân Trường Đông truyền âm hỏi: “Ngô huynh, đây là chuyện gì vậy?”
Ngô Dụng truyền âm nói: “Trường Đông huynh, mau đưa thư mời cho hắn, đừng hỏi gì hết, cũng đừng nói gì hết.”
Chân Trường Đông nghe theo, đưa thư mời cho Lục Trần.
Lục Trần cầm lấy thư mời, loẹt xoẹt vài cái, đã xé thành từng mảnh.
Hành động này, dọa ngốc người xung quanh cùng với người của Đan Hoàng điện.
Lục Trần trực tiếp xé thư mời của Đan Minh thành mảnh nhỏ, cảnh tượng này, quả thực hấp dẫn ánh mắt của những người có mặt, bao gồm Đan Hoàng điện, cùng với vài Thánh cảnh xung quanh.
Tất nhiên, ngoại trừ Trần Vũ, bởi vì nàng đã nghe truyền thuyết về Lục Trần từ bê tai Thánh chủ, tên nhóc này đối mặt với người cùng cảnh giới sẽ dùng bản lĩnh của mình giải quyết khó khăn, nhưng đối mặt với Hoàng cảnh, Thánh cảnh trở lên, sẽ tìm giúp đỡ khắp nơi, bất kể là phá tài nguyên, hay là làm gì đó, luôn có thể tìm được một đám người giúp đỡ.
Ví dụ như mấy Hoàng giả của Thánh giáo Luyện Cổ lần này, không biết dùng cách nào tìm tới.
Nàng từng nghe nói, tên nhóc thối này đã từng gài bẫy Thánh Tử của Thánh giáo Luyện Cổ, không hiểu sao người của Thanh giáo Luyện Cổ lại giúp hắn.
Còn có Tử Thánh, cũng không biết đồng ý hứa hẹn gì, khiến Tử Thánh sẵn lòng ra mặt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất