Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 4: Tên ta Lục Trần

Chương 4: Tên ta Lục Trần


Tên đệ tử Phi Xà tông cuối cùng còn sót lại thì run lẩy bẩy đứng nguyên tại chỗ, trong đầu thì đang suy đoán xem thanh niên trước mắt rốt cuộc có cảnh giới gì, Tẩy Tủy cảnh? Hay là Siêu Phàm cảnh, lại hoặc là Nguyên Thần cảnh?
Con đường tu luyện, chia làm Luyện Thể cảnh, Ngưng Khí cảnh, Tẩy Tủy cảnh, Siêu Phàm cảnh, Nguyên Thần cảnh.
Mỗi cái cảnh giới, thì lại chia thành năm cảnh giới nhỏ, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, viên mãn.
Mặc kệ thanh niên trước mắt này có thực lực cao cỡ nào, kiểu gì ít nhất cũng phải ở trên Tẩy Tủy cảnh, bởi vì trong hơn mười người bọn họ đa số đều thuộc Luyện Thể đỉnh phong, cùng với Ngưng Khí cảnh sơ trung kỳ.
Tiểu nhị và chưởng quỹ trung niên phát tướng của tửu điểm lúc đầu đều cho rằng thanh niên này sẽ không may, ai ngờ lại là hơn mười đệ tử của Phi Xà tông bị chém giết cơ, trong lòng họ đều vô cùng giật mình.
“Trở về nhắn thế này, bảo tông chủ các ngươi rửa cổ chờ đó, đã theo Phương Thường Lâm tạo phản thì phải chuẩn bị tư tưởng mình sẽ phải chết.” Thanh niên lườm một tên đệ tử Phi Xà tông còn sót lại, thản nhiên nói.
Trong ánh mắt mang theo áp lực vô hình, khiến cho đệ tử Phi Xà tông đó không thở nổi.
Có điều trong lòng hắn lại thở phào một hơi, bởi vì hắn biết mình còn sống. Thanh niên đó cần một người để truyền lời, mà hắn chính là người may mắn trong hơn mười đệ tử kia.
“Không biết các hạ có tính danh gì, để ta có thể truyền lời tốt hơn.” Đệ tử Phi Xà tông run lập cập hỏi lại.
“Ta tên Lục Trần.”
Thanh niên đứng dậy, nhìn đệ tử Phi Xà tông bỏ lại một câu rồi rời khỏi tửu quán.
“Lục Trần, sao cái tên này quen thuộc vậy ta.”
Đệ tử Phi Xà tông nhìn bóng lưng rời đi của Lục Trần, nghi ngờ lẩm bẩm. Chợt hắn nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt cả kinh, chẳng lẽ là Lục Trần - con trai của Nhân Vương mà bọn họ thảo luận ư.
Cái người đã biến mất năm năm kia.
Không phải nói lúc hắn biến mất vào năm mười tám tuổi thì không có tu vi nào à, tại sao năm năm trôi qua, khi trở về lại lợi hại như vậy chứ.
Đệ tử Phi Xà tông không ở lâu, vội vàng rời khỏi tửu quán, hắn phải đi về bẩm báo tin tức.
Lục Trần bước đi trên phố, nơi đây người đi đường vội vã, đi được khoảng tầm mười phút thì tới trước mặt một tòa vương cung được xây dựng khí phái, thủ vệ sâm nghiêm.
“Kẻ nào, đây là cấm địa vương cung, hãy mau mau rời đi.”
Một đám binh sĩ mặc nhung trang thấy Lục Trần đi tới, thì vội vã cấp tốc cảnh cáo, đồng thời rút bội kiếm ra, nhắm ngay Lục Trần.
“Ta chỉ mới đi có năm năm, mà đã không ai nhận ra ta rồi sao.” Lục Trần quét mắt liếc nhìn bọn họ, lại giương cằm nói.
“Ngươi là điện hạ…”
Cuối cùng, một cấm vệ có tuổi tác tương đối lớn dụi mắt, xác nhận rằng mình không nhìn nhầm người.
“Điện hạ đã trở về rồi!”
Sau đó, hắn hưng phấn kinh ngạc hét lên.
Cấm vệ xung quanh nghe cấm vệ già nói như vậy, nét mặt căng thẳng ban đầu đều bình tĩnh lại. Điện hạ đã biến mất năm năm rồi, không ngờ vào giờ phút quan trọng này hắn lại trở về.
“Điện hạ, tình huống bây giờ nguy cấp, ngươi vẫn mau chóng rời đi thì hơn.” Cấm vệ già nhìn Lục Trần nói.
Bởi vì người Lục quốc đều biết, điện hạ không thích tu luyện, lấy thân phận người bình thường đi ra ngoài du lịch năm năm, hiện giờ còn sống đã là một kỳ tích rồi, bây giờ đại tướng quân đang mượn hơi thế lực xung quanh, chuẩn bị bức vua thoái vị.
Điện hạ trở về không phải lúc rồi.
Mấy tên cấm vệ này đều là người trung thành tận tâm với Lục Chính Hằng, cho nên mới khuyên Lục Trần rời đi.
“Rời đi…”
Lục Trần hơi sửng sốt, sau đó nói: “CMN ta vượt qua cả một khu vực, mệt mỏi đầy mình gấp gáp trở về đây, ngươi lại bảo ta rời đi, ngay cả gặp lão tử nhà ta một lần cũng không thể à.”
Cấm về xung quanh nghe thấy lời Lục Trần nói, có hơi xấu hổ, một người trong đó vội vàng đáp: “Điện hạ, ngươi đã về rồi, mau mau vào đi.”
Lục Trần đi vào, thuận miệng hỏi: “Lão già nhà ta chết chưa.”
Cấm vệ xung quanh cạn lời, nào có con trai nào gọi cha mình như vậy chứ, một cấm vệ trong đó nói với vẻ mặt ưu thương: “Điện hạ, bây giờ Nhân Vương đang trúng kịch độc, luôn trong trạng thái hôn mê, cũng không biết có thể chịu đựng được không nữa.”
“Dẫn ta đi gặp hắn.” Lục Trần phân phó.
“Thông tri quốc sư, mở ra trận pháp.”
Một cấm vệ mở miệng nói, cấm vệ còn lại thì mang Lục Trần đi tẩm cung mà Nhân Vương nghỉ ngơi. Dọc theo đường đi, đến cả một cung nữ cũng không có nhìn thấy, xung quanh ngoại trừ hán tử thì vẫn là hán tử.
Một cấm vệ như là nhìn thấu nghi hoặc của Lục Trần, lúng túng nói: “Điện hạ, nữ quyến bên trong vương cung đã bị trục xuất gần hết rồi, có một số thì len lén trốn mất.”
“Chờ có thời gian, rồi sẽ nói tỉ mỉ cho điện hạ nghe.”
Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng đi tới cung điện của Lục Chính Hằng. Trên một chiếc giường bằng ngọc lưu ly, có một nam tử trung niên nằm ở đó, chỉ thấy sắc mặt của hắn đỏ rực một màu, trên mặt toàn là mồ hôi.
Tuy đang bị hôn mê, nhưng mà da mặt hắn lâu lâu lại co rụt một cái, trông có vẻ đang phải chịu đựng cơn đau đớn cùng cực.
“Không đúng không đúng, đây không phải được điều chế từ độc hỏa hạt rồi, chắc là độc của Hỏa Hạt Vương.” Bên cạnh, một ông lão vừa bắt mạch cho Lục Chính Hằng đang hôn mê vừa tự lẩm bẩm.
Chợt nghe phía sau truyền đến động tĩnh, quay đầu thì nhìn thấy một đám cấm vệ vây quanh một thanh niên áo xanh đi đến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất