Chương 407: Trở về Thánh địa Dao Trì
Lý Hải Dương khẽ mĩm cười nói: “Hơn nữa, chúng ta còn chưa hoàn toàn luyện hóa. Nếu như hoàn tất luyện hóa vẫn có thể tăng cường. Ta cảm thấy cho dù bị lừa cũng bị lừa một cách cam tâm tình nguyện, đối phương cũng không bạc đãi chúng ta.”
Nghe lời này của Lý Hải Dương, mọi người phụ họa một câu, trong lòng nghĩ đến nếu như còn có chuyện tốt như vậy, cho dù đối phương đang tìm bọn họ, bọn họ cũng đồng ý làm trợ thủ.
Lục Trần đã sớm rời khỏi Hoàng triều Bắc Chu, lúc này đang dừng lại tại một Hoàng triều nào đó, bởi vì Truyền tống trận của Hoàng thành đang khôi phục, cần phải đợi một ngày.
Lục Trần cũng không gấp gáp, đợi sau khi Truyền tống trận sửa xong thì sẽ rời đi.
Trong những ngày tháng lưu lại, Lục Trần ngồi ở vị trí gần cửa sổ của tầng mười trà lầu nào đó, nhìn cảnh tượng phố phường đông đúc, dòng người qua lại bên dưới.
Bên cạnh hắn đầy người ngồi uống trà, trên căn bản đều là thiên tư bình thường, thường xuyên tụ tập lại một chỗ để tán gẫu.
Nhưng không, bên này đã có người đang nói về chuyện xảy ra ở Hoàng triều Bắc Chu.
“Có nghe gì không, hoàng tộc Bắc Chu bị diệt rồi đấy.”
“Đương nhiên có nghe rồi. Nghe nói là bị một thanh niên tiêu diệt, thống lĩnh mấy vị Hoàng giả đáp xuống Hoàng cung, giết chết Hoàng chủ trước mặt Đan Hoàng điện, còn khiến cho điện chủ Đan Hoàng điện phải giết chết một Nhân Hoàng đại thành trong môn hạ, nguyên nhân là do Nhân Hoàng đại thành môn hạ đã từng ám sát thanh niên kia.”
“Tại sao điện chủ Đan Hoàng điện lại phải giúp hắn giết chết môn hạ của mình chứ. Không phải chứ. Đan Hoàng điện tốt xấu cũng là thế lực cấp Thánh, lại là môn phái luyện đan, chẳng lẽ lại bị áp bức?”
“Nghe nói người này là con riêng của điện chủ Đan Hoàng điện.” Người bên cạnh lập tức nói thêm một câu.
“Phụt!”
Lục Trần vừa nghe thảo luận, vừa thoải mái nhàn nhã uống trà. Nước trà vừa vào miệng, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, nghe thấy lời bàn tán thì lập tức phun ra.
Lục Trần hộc máu. Nơi này mới cách hai ba Hoàng triều mà chuyện lưu truyền ra từ hoàng cung đã biến vị rồi.
Sắc mặt Lục Trần tối sầm lại, thần sắc không tốt nhìn người vừa nói ban nãy. Nếu như hắn biết người nào lan truyền chuyện này ra, nhất định cắt lưỡi của hắn.
Động tác của Lục Trần thu hút ánh mắt quái dị từ những người xung quanh. Nhưng mà bọn họ chỉ liếc nhìn thoáng qua, sau đó lại di chuyển ánh mắt, tiếp tục cuộc thảo luận.
“Nói càn à, cái gì mà con riêng của điện chủ Đan Hoàng điện chứ.” Lúc này có một người đàn ông trung niên lên tiếng đính chính: “Tương truyền rằng bối cảnh của thanh niên gây rối kia ở Đan Minh, mà điện chủ Đan Hoàng điện thì muốn đưa con gái đến Đan Minh để đào tạo sâu, nhưng mà bị thanh niên kia xé rách thư mời, muốn điện chủ Đan Hoàng điện đưa ra lựa chọn. Nếu như không giết môn đồ thì sau này người của Đan Hoàng điện sẽ không có duyên bước vào Đan Minh.”
Cuối cùng cũng có người biết được chính xác phiên bản gốc, sắc mặt của Lục Trần mới trở nên khá hơn rất nhiều.
Nhưng mà những người này lại thảo luận về một chuyện khác, thành công thu hút sự chú ý của hắn.
Nghe nói có một thiếu niên Chí Tôn, liên tiếp chiến bại Thánh Tử Thuần Dương tông, Thánh Tử Thánh địa Thanh Long.
Hai Thánh Tử thế lực cấp Thánh này ở trong tay người khác lại không có chút sức chống cự nào, chỉ không tới ba chiêu đã bị đánh bại. Tin tức chấn động tứ phương, dẫn đến những cuộc nghị luận sôi nổi khắp nơi.
Ngoài ra, thanh niên này còn dài khắp các Hoàng triều đứng đầu, các thanh niên có được một chút uy danh đều bại trong tay hắn.
Chuyện này so với chuyện xảy ra ở Hoàng triều Bắc Chu còn lan truyền ra xa hơn, ảnh hưởng còn rộng hơn, bởi vì thanh niên khiêu chiến khắp các Hoàng triều, bất luận đi đến nơi nào cũng đều thu hút sự chú ý.
Cuối cùng, người thanh niên này cảm khái không có đối thủ thật sự, nên đã rời khỏi Hoang vực.
Nghe thấy cuộc thảo luận của những người xung quanh, Lục Trần rơi vào trầm tư.
Bởi vì thanh niên được họ miêu tả rất giống Minh Thương hắn gặp được ở dưới lòng đất của Ma Long vực khi ấy. Lúc đó sau khi ra khỏi lòng đất của Ma Long vực, sư phụ cũng từng nói với hắn, Minh Thương là đời sau của Thiên Tôn, trên người có huyết mạch hùng mạnh, là một thiếu niên Chí Tôn, hơn nữa còn là người từ Thượng Giới thiên xuống rèn luyện.
Hắn hạ giới để tìm cơ duyên, nhân tiện khiêu chiến thiên tài mười vực.
Đối với chuyện này, trong lòng Lục Trần không hề gợn sóng, uống xong một chén trà thì rời khỏi.
Dừng lại một ngày thì Truyền tống trận đã sửa xong rồi.
“Không xong!”
Vừa ra khỏi cửa lớn, Lục Trần đột nhiên biến đổi sắc mặt, hai dòng máu mũi chảy ra từ trong mũi, không ngăn lại kịp.
Đúng lúc có hai thiếu nữ tuổi tầm hai mươi xuân xanh, vẻ ngoài có chút xinh đẹp đi ngang qua.
Thấy Lục Trần chảy máu mũi, vẻ mặt bọn họ trở nên phong phú.
“Ha ha ha, Tuyết muội, ngươi xem ngươi đẹp thế nào, chỉ đi trên đường cũng khiến cho tiểu tử kia huyết khí phương cương, chảy cá máu mũi.” Sau đó, tiếng cười như chuông bạc phát ra từ miệng của thiếu nữ khác.
“Nói bừa.”
Một thiếu nữ khác sắc mặt ửng đỏ, giống như quả táo đỏ.
“Này, đừng chảy máu mũi nữa, Tuyết muội có đạo lữ rồi.” Trong lúc bất chợt, thiếu nữ cùng giễu cợt kia nói một câu với Lục Trần.
“Im miệng!”
Thiếu nữ bên cạnh bấm một, sau đó hai người đùa giỡn cười đùa rời khỏi.
“Mẹ kiếp…”
Đợi hai thiếu nữ đi xa, Lục Trần mới ngăn dòng máu mũi. May là nơi này không ai quen biết hắn, nếu không thì sẽ vô cùng lúng túng.