Chương 408: Trở về Thánh địa Dao Trì (2)
“Thịt Hắc Long cũng bổ quá đi.” Lục Trần nói thầm một câu, trong giọng nói mạng theo chút cảm giác cạn lời.
Không sai, sở dĩ hắn chảy máu mũi là bởi vì thịt Hắc Long quá bổ, tinh khí lưu lại chưa được luyện hóa, mấy ngày nay thỉnh thoảng chảy máu mũi, hơn nữa không có chút gì để phòng bị.
Trải qua chuyện lúng túng vừa nãy, Lục Trần ngồi vào Truyền tống trận rời khỏi.
Thời gian vài ngày trôi qua, rốt cuộc Lục Trần cũng trở về Thánh thành, cũng chính là thành trì dưới chân núi của Thánh địa Dao Trì. Thành trì vẫn phồn hoa như thế, nhưng mà Lục Trần không hề dừng lại mà tiến vào Thánh địa Dao Trì, bay về phía Thần Phong.
Bên vách núi Thần Phong, dưới một cây cổ thụ che khuất cả bầu trời, có hai nữ tử xinh đẹp đang ngồi. Hai nữ tử dung nhan tuyệt thế, khí chất linh hoạt kỳ ảo, mang theo vẻ đẹp mông lung, giống như là tiên tử hạ phàm.
Một người trong đó là sư phụ Diêu Hi.
Diêu Hi ngồi xếp bằng, trên đùi đặt một cây đàn, lúc này đang gảy đàn, tiếng đàn du dương khiến tinh thần người ta sảng khoái.
“Sao nàng lại ở nơi này?”
Khi Lục Trần nhìn thấy gương mặt còn lại ở bên cạnh, trong lòng run rẩy.
Bởi vì một gương mặt còn lại chính là Nữ Thánh vương hồi sinh trong lòng đất Ma Long vực, Thánh nữ đời thứ mấy đó của Băng Tuyết cung điện thuộc Đế Nữ vực.
Đối phương lại ngồi cùng với sư phụ, điều này khiến Lục Trần vô cùng kinh ngạc.
Giờ phút này, đối phương ức chừng đã khôi phục tu vi, chung linh tú thiên địa, giống như hòa thành một thể với khoảng thiên địa này, khí chất thánh khiết xuất trần, một đôi mắt tuyệt mỹ ẩn sâu dưới một tầng linh khí, mang theo vẻ hấp dẫn.
“Không cảm nhận được khí tức nữa, có lẽ đã khôi phục tu vi rồi.” Trong lòng Lục Trần tự nhủ một câu, nhưng mà vẫn bay qua.
“Tham kiến sư phụ.”
Lục Trần hướng về phía Diêu Hi cung kính hành lễ một.
“Tiểu tử, cuối cùng cũng về rồi.” Đôi mắt đẹp của Diêu Hi quét một lượt trên người của Lục Trần, khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
“Vâng.”
Lục Trần gật đầu.
Sau đó hắn ra vẻ mờ mịt hỏi: “Sư phụ, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là…”
“Nàng tên là Lam Nhan, người của Băng Tuyết cung điện.” Diêu Hi khẽ mỉm cười.
“Ồ, thì ra là Lam Nhan tỷ tỳ, Lam Nhan tỷ tỷ, xin chào.” Lục Trần rất nhiệt tình nói, nhưng mà trong lúc bất chợt, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, bởi vì hai dòng máu mũi lại chảy ra, không thể ngăn lại được.
Lục Trần lập tức bối rối.
Đừng nói hắn, ngay cả sắc mặt của sư phụ Diêu Hi cũng hơi ngưng lại, khóe miệng hơi cứng.
Còn Lam Nhan, gương mặt tuyệt mỹ cũng cứng đờ, nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần, mang theo vẻ hơi đề phòng.
“Sư phụ, không phải như các ngươi nghĩ đâu.” Lục Trần lau máu mũi, vội vàng giải thích. Nhưng mà còn chưa mở miệng giải thích, Diêu Hi liền khẽ mỉm cười nói: “Tiểu tử, mắt nhìn không tệ lắm, vậy mà lại vừa ý Lam Nhan muội muội, ừm, nhưng mà đây là đồ đệ mà ta đang dẫn dắt.”
Lục Trần: “…”
Lam Nhan: “…”
Con mẹ nó Lục Trần sắp khóc rồi, vô xảo bất thành thư, sao lại chảy máu mũi vào ngay lúc này chứ. Mà điều càng khiến hắn buồn bực đến hộc máu chính là còn chưa kịp giải thích thì sư phụ nhà mình đã hiểu lầm.
Vẻ mặt Lục Trần như đưa đám, nói: “Sư phụ, đừng lấy ta ra làm trò cười.”
“Ha ha ha.” Diêu Hi cười duyên, âm thanh lanh lảnh dễ nghe, giống như châu rơi đĩa ngọc.
Lam Nhan nhìn về phía Diêu Hi, nói: “Thánh chủ, bây giờ đồ đệ của ngươi đã về rồi, có thể nhờ hắn trả Bích Ảnh lại cho ta không?”
“Tiểu tử thối, Bích Ảnh thần kiếm đâu, mau lấy ra đây.” Đôi mắt đẹp của Diêu Hi nhìn chằm chằm Lục Trần nói.
“Bích Ảnh thần kiếm, đó là…” Lục Trần chuẩn bị giả bộ ngu ngơ, thật ra trong lòng kinh ngạc. Vị Nữ Thánh vương này sao lại biết vũ khí của nàng ở trên người của mình chứ.
“Đừng giả bộ ngu ngơ…” Diêu Hi trợn mắt một, nhìn chằm chằm Lục Trần.
“À, ngươi nói thanh kiếm này sao?” Lục Trần không giả bộ được nữa, làm ra bộ dạng bỗng nhiên hiểu ra, móc ra thanh trường kiếm toàn thân phát ra ánh sáng xanh, nói: “Thanh kiếm này là ta nhặt được từ Ma Long vực, thì ra là của Lam Nhan tỷ tỷ à, vậy thì trả lại cho ngươi.”
Lục Trần vừa nói vừa trả thanh Bích Ảnh thần kiếm cho Lam Nhan.
Trong lòng tiếc nuối, hắn vốn vẫn còn muốn giữ lại thanh kiếm này, đợi người của Băng Tuyết cung điện đi tìm Kim Anh Tuấn gây rắc rối.
Ai ngờ được đối phương lại biết vũ khí ở trên người hắn.
Đoán chừng là bởi vì bản thân có khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc thanh kiếm này, nhiễm vào một tia khí tức nên bị cảm nhận được. Nhưng mà Lục Trần cảm thấy hiếu kỳ là lần trước ở Ma Long vực tại sao đối phương không chỉ điểm mình, mặc dù Kim Anh Tuấn bị đệ tử của Băng Tuyết cung điện hiểu lầm.
Lam Nhan liếc mắt nhìn Lục Trần một, không nói thêm lời nào, nàng đứng dậy, dáng người yểu điệu thể hiện rõ ràng, thân thể vô cùng uyển chuyển, khẽ chắp tay với Diêu Hi nói: “Thánh chủ, quấy rầy nhiều ngày, ta cũng nên rời khỏi rồi.”
“Ừ.”
Diêu Hi nhẹ nhàng gật đầu.
Lam Nhan xoay người, giống như tiên tử bay đi.
Đợi Lam Nhan rời khỏi, Diêu Hi lần nữa liếc mắt nhìn Lục Trần một nói: “May nhờ ta quen biết Lam Nhan, nếu không thì ngươi ở dưới lòng đất của Ma Long vực đã phải chịu thiệt thòi rồi.”
Lục Trần kinh ngạc nói: “Chuyện xảy ra dưới lòng đất của Ma Long vực ngươi cũng biết à?”
Diêu Hi hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu tử thối, hiểu biết của ngươi đối với các sư phụ vẫn quá ít, sau này sẽ biết thôi.”