Chương 413: Tin tức về Tứ Thánh sơn
Nàng cũng không phải là tiểu hài tử, còn có hai câu nói trước, phụ hoàng của hắn và sư phụ không biết đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi.
Câu nói sau cùng, mới là điều sư huynh muốn nói.
"Sao vậy?" Lục Trần thấy Liễu Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mình, khó hiểu hỏi.
"Hì hì."
Liễu Khuynh Thành cười duyên một tiếng, sau đó nói: "Sư huynh, ngươi yên tâm, mặc kệ người của Thanh vực bàn tán về ngươi thế nào, sư muội đều sẽ không coi là thật."
Thành Lạc Hoàng!
Đô thành của Lạc hoàng triều, một trong rất nhiều hoàng triều ở Thanh vực, được dựng nên bên bờ sông Lạc, là một toà thành cổ với lịch sử lâu đời.
Một ngày này, truyền tống trận của Vương gia Lạc thành có một nam một nữ bước ra.
Chính là Lục Trần và Liễu Khuynh Thành, ngồi truyền tống trận trong suốt nửa tháng mới chạy tới Thanh vực.
"Tới rồi?" Đôi mắt đẹp của Liễu Khuynh Thành chớp chớp.
"Ừm."
Lục Trần mỉm cười gật đầu, năm đó hắn cũng ngồi truyền tống trận từ Vương gia Lạc thành, tiến về Hoang vực.
Giờ đây lần nữa trở lại mảnh đất Thanh vực này, cảm xúc rất nhiều, tính toán thời gian, tổng cộng hắn đã rời đi một hai năm rồi.
Lục Trần thi triển Thiên biến vạn hóa thuật, thay đổi dung mạo, rất nhanh, dung mạo của Lục Trần liền thay đổi, ngũ quan vẫn tuấn lãng như trước, như là điêu khắc ra, vóc dáng thẳng tắp, khí chất vô song, ánh mắt sáng rực như sao.
Thấy sư huynh mới bước vào khu vực Thanh vực, điều đầu tiên hắn làm là thay đổi dung mạo, Liễu Khuynh Thành đờ ra.
Lục Trần giải thích: "Sư muội, ngươi cũng biết sư huynh ta ở Thanh vực cực kỳ ưu tú, vì để tránh bị người đố kỵ, nhất định cần phải dịch dung."
Liễu Khuynh Thành nụ cười xán lạn, nói: "Thật không?"
Lục Trần giả bộ không vui trừng mắt liếc Liễu Khuynh Thành, nói: "Tất nhiên, ngươi còn nghi ngờ sư huynh à."
Liễu Khuynh Thành nhếch miệng, nói: "Không có."
Trong lòng có chút buồn cười, nhất định là sư huynh đắc tội quá nhiều người nên mới không thể không dịch dung.
Nàng đã nghe qua rất nhiều tin tức liên quan tới sư huynh từ sư phụ, sư huynh ở Thanh vực đắc tội rất nhiều người, là kẻ thù chung của Thanh vực.
"Đi thôi, ra ngoài nghe ngóng tin tức." Lục Trần nhanh chóng nói sang chuyện khác, dẫn theo Liễu Khuynh Thành rời khỏi nơi này.
Hai người rời khỏi Vương gia, tới bên ngoài, vẫn chưa ra khỏi Vương gia, cách đó không xa có một thanh niên mặc áo lam đi tới, đai lưng đeo kiếm, tác phong nhanh nhẹn.
Thanh niên nhìn thấy hai người bọn họ, nhất là dung nhan của Liễu Khuynh Thành, ánh mắt hơi sáng lên, bước nhanh về phía trước, chắn ở trước mặt Lục Trần và Liễu Khuynh Thành.
"Vị cô nương này, xin chào." Thanh niên nho nhã lễ độ nói.
"Có chuyện gì sao?"
Liễu Khuynh Thành không vui liếc đối phương một cái.
Thanh niên dường như ý thức được mình lỗ mãng, hắn làm ra vẻ quân tử khiêm tốn: "Là tại hạ mạo muội."
Dừng một chút, thanh niên mỉm cười nói: "Không biết quý tính của cô nương là?"
"Vốn không quen biết, sau này cũng không có ngày gặp lại, ngươi không cần biết." Liễu Khuynh Thành còn chưa mở lời, Lục Trần đã giành nói trước.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Khuynh Thành, nói: "Sư muội, chúng ta đi thôi."
Mặc dù bị cự tuyệt, nhưng thanh niên cũng không tức giận mà nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Khuynh Thành rời đi, lộ ra một tia si mê, nói: "Thật là một cô nương thanh thuần động lòng người, nhưng sao lại đi ra từ nhà của ta, chẳng lẽ…"
Thanh niên dường như nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh rời đi, chỉ chốc lát sau, hắn tới trước truyền tống trận: "Vương bá, một nam một nữ vừa mới rời đi là truyền tống từ Hoang vực tới."
Nam tử được gọi là Vương bá mở mắt, nhẹ gật đầu.
"Ta hiểu rồi."
Thanh niên lộ ra ý cười, thì ra là người của Hoang vực tới, phỏng chừng là đến Thanh vực để lịch luyện.
Nghe nói linh khí ở Hoang vực mỏng manh, kém xa Thanh vực nồng đậm, võ đạo cũng lạc hậu hơn Thanh vực rất nhiều. Một đôi sư huynh muội đến rèn luyện, trong mắt thanh niên tỏa ra ánh sáng, rất hiển nhiên, hắn đã hiểu rõ tâm tư, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tự tin.
Lục Trần và Liễu Khuynh Thành rời Vương gia, đi lên đường lớn, thu hút ánh mắt của vô số người, tất nhiên những ánh mắt này chủ yếu là dừng ở trên người Liễu Khuynh Thành, dù sao Liễu Khuynh Thành cũng hoa nhường nguyệt thẹn, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, da thịt trắng nõn, vô cùng mịn màng, là một mỹ nhân đẹp hiếm thấy.
Lục Trần va phải những ánh mắt này, có chút đau đầu.
Lúc trước vẫn chưa ra khỏi Vương gia, liền có người tới bắt chuyện, bây giờ lại nhìn thấy rất nhiều ánh mắt dừng ở trên người Liễu Khuynh Thành, Lục Trần day day huyệt thái dương.
Hắn đã dự cảm được, khoảng thời gian sau này có thể sẽ không yên bình nữa, ước chừng sẽ có những phiền phức liên tiếp xảy đến.
"Sư huynh, có chuyện gì vậy?" Liễu Khuynh Thành dường như nhận thấy được không khí có chút nặng nề, nhỏ giọng hỏi.
Lục Trần bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói đi, ngươi xinh đẹp như vậy làm gì, phiền phức quá nhiều, ai, ta thà rằng ngươi ngươi xấu xí, miệng lừa mặt ngựa đầy vết rỗ còn hơn."
"Sư huynh thối!"
Liễu Khuynh Thành tức giận nói.
Sư huynh cũng thật quá đáng, dáng dấp mình xinh đẹp như vậy, không xứng làm sư muội hắn sao, vậy mà còn nói thà rằng sư muội xấu xí, mặt rỗ còn hơn. Nhưng nàng tức giận đến mức không muốn nói chuyện với sư huynh thối này.
"Quên đi, đi thôi, có ta ở đây, không ai dám để ý tới ngươi." Lục Trần đi về phía trước.