Chương 412: Mang theo tiểu sư muội của ngươi
Diêu Hi lắc đầu, nói: "Thuật nghiệp có chuyên công, trên con đường này, Cầm Thánh đã chạy tuyến đầu tiên, sư phụ còn lâu mới có thể đuổi kịp."
Thấy sư phụ tôn sùng Cầm Thánh như thế, ánh mắt Lục Trần mang theo vẻ khác thường.
Diêu Hi mỉm cười, nói: "Tiểu sư muội ngươi thiên tư bất phàm, đáng tiếc chưa bao giờ đi xa nhà, tâm tính đơn thuần, không hiểu lòng người hiểm ác, mà Thanh vực là đại bản doanh của ngươi, lăn lộn như cá gặp nước, vậy nên người làm sư huynh như ngươi phải dẫn theo tiểu sư muội thật tốt."
Lục Trần sờ mũi, chẹp chẹp miệng: "Không thành vấn đề, khi nào thì khởi hành?"
Diêu Hi nói: "Sư muội của ngươi đang bế quan tu luyện, cũng đang phá Nguyên Thần cảnh, đợi sau khi nàng xuất quan sẽ xuất phát."
"Được."
Lục Trần nhún vai.
Lúc Lục Trần chờ sư muội xuất quan, hắn sử dụng thích ứng thần niệm, phát hiện thần niệm có thể kéo dài xa nhất chừng trăm dặm, chỉ là gặp phải một số nơi đặc biệt, chẳng hạn như có trận pháp ngăn cách dò xét, cũng có thể là dò xét động phủ nơi hai cảnh giới cao bế quan sẽ cảm thấy một mảnh mông lung, mơ hồ không rõ.
Một lúc lâu sau, người ở Thánh địa Dao Trì đều nổi giận, bởi vì có một luồng thần niệm không chút kiêng kỵ quét tới quét lui trên người bọn họ, rất không tôn trọng người khác, dù sao mọi người cũng có bí mật.
Ngộ nhỡ đang làm chuyện không thể miêu tả, hoặc là lúc tắm rửa bị thần niệm quét đến, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.
Khi bọn họ lần theo ngọn nguồn truy tìm tới, phát hiện ngọn nguồn thần niệm ở Thần Phong thì lập tức ngừng công kích, bởi vì bọn họ biết Diêu Hi thánh chủ sống trên Thần Phong, phỏng chừng người dùng thần niệm có quan hệ với Diêu Hi thánh chủ, bọn họ đương nhiên không dám đến làm phiền.
Sau khi Lục Trần vận dụng thần niệm liên tục, hắn thỉnh thoảng quét qua quảng trường Tiên Hạc, mấy con thỏ Yên Chi dưới cây già, hắn vẫn luôn muốn nếm thử hương vị của thỏ Yên Chi, một trong tám loại thức ăn quý giá.
Lý Hạc Vân đang bế quan bên trong, thường xuyên bị bừng tỉnh, luôn cảm thấy trong lòng trống trải, như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Lục Trần nghĩ, mình có thịt Hắc Long, còn tốt hơn thỏ Yên Chi nhiều, thịt Hắc Long có thể tăng cường sức mạnh, mà thỏ Yên Chi chỉ có thể để vị giác hưởng thụ mà thôi.
Cho đến khi dùng hết thịt Hắc Long, vẫn là không đánh chủ ý lên thỏ Yên Chi.
Một nơi nào đó trong động phủ.
Lý Hạc Vân đang bế quan, không bao lâu, hắn mở to mắt, nói: "Quái lạ, mấy ngày trước tâm thần luôn không yên, luôn cảm giác có chuyện chẳng lành xảy ra, nhưng bây giờ lại không còn nữa."
Hắn lắc đầu, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Lục Trần đợi khoảng mười ngày, sư muội Liễu Khuynh Thành cuối cùng cũng xuất quan, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một tia vui mừng và kích động, bởi vì nàng thành công phá vỡ mà vào Nguyên Thần cảnh.
Liễu Khuynh Thành xuất quan, nàng đi báo tin tốt cho sư phụ thì phát hiện dưới cây cổ thụ ngoài sư phụ ra, sư huynh cũng ở đó.
"Sư phụ."
Liễu Khuynh Thành cung kính thi lễ với Diêu Hi.
"Sư huynh, ngươi trở về lúc nào thế?" Đôi mắt to xinh đẹp của Liễu Khuynh Thành chớp chớp.
Lục Trần nói: "Ta mới trở về được hơn nửa tháng, nếu đã xuất quan, vậy thì hai ta đi thôi."
"Cái gì?"
Liễu Khuynh Thành một mặt ngốc nghếch đáng yêu, không hiểu Lục Trần nói cái gì.
Diêu Hi mỉm cười, nói: "Không phải lúc trước sư phụ đã nói cho ngươi đi Tứ Thánh sơn lịch luyện sao, sư huynh ngươi hiểu rõ Thanh vực, lần này để sư huynh đi cùng ngươi đi."
"Ồ."
Liễu Khuynh Thành gật đầu.
"Sư phụ, vậy chúng ta đi đây." Lục Trần nói.
"Ừ."
Diêu Hi bình tĩnh ừ một tiếng.
"Đi thôi, tiểu sư muội." Lục Trần nói.
Liễu Khuynh Thành nói lời tạm biệt với Diêu Hi rồi rời Thánh địa Dao Trì cùng Lục Trần.
Trên bầu trời, hai thân ảnh song song phi hành, nam anh tuấn vô song, nữ xinh đẹp thanh thuần, dáng người thon dài, song song phi hành, giống như thần tiên quyến lữ.
"Khụ khụ, sư muội, trước tiên ta sẽ nói với ngươi một số việc cần chú ý ở Thanh vực." Lục Trần vội ho một tiếng, mở miệng nói.
Liễu Khuynh Thành ngoan ngoãn đáp: "Sư huynh, ngươi nói đi, sư phụ bảo ta với ngươi ra ngoài rèn luyện, mở mang hiểu biết, ngươi nói cái gì sư muội sẽ tin cái đó."
Lục Trần liếc nhìn Liễu Khuynh Thành, ừm, biểu hiện không tệ, nói: "Lịch luyện bên ngoài, mọi sự đều cần phải đề phòng. Cho dù ngươi ra ngoài lịch luyện kết giao bằng hữu, các tỷ muội, thoạt nhìn đối xử với ngươi cực kỳ chân thành, nhưng vẫn cần duy trì cảnh giác, biết người biết mặt không biết lòng, hiểu chưa."
"Hiểu rồi."
Liễu Khuynh Thành ngoan ngoãn nói.
"Thanh vực không giống như Hoang vực, ngươi có bối cảnh ở Hoang vực nên rất nhiều người sẽ kiêng kị bối cảnh của ngươi mà không dám ra tay, nhưng Thanh vực lại không có người nào biết ngươi, cho nên mặc kệ làm cái gì, đều cần cẩn thận."
Dừng một chút, Lục Trần nói với vẻ mặt khá mất tự nhiên: "Còn có, đừng tin lời đàm tiếu của người khác, biết không. Khụ khụ, là vì sư huynh ở Thanh vực quá ưu tú, ưu tú khiến người ta đố kỵ, đó là lí do mà có nhiều người ở Thanh vực đố kỵ sư huynh, khắp nơi phỉ báng, nói xấu sư huynh ngươi, những cái này ngươi tuyệt đối không nên tin."
Câu nói sau cùng, mới là điều mà Lục Trần muốn nói.
Dù sao thanh danh của hắn ở Thanh vực đã thối, thối đến mức hắn không dám lộ bộ mặt thật của mình.
Để tránh sư muội nghe được đủ loại lưu ngôn phỉ ngữ rồi sinh ra ấn tượng không tốt với hắn, nên hắn phải phòng bị trước.
Liễu Khuynh Thành nhìn chằm chằm Lục Trần, đôi mắt to mỹ lệ mang theo vẻ kỳ quái.