Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 415: Thuốc cao da chó

Chương 415: Thuốc cao da chó


Lưu lại thành Lạc Hoàng gần nửa tháng, Lục Trần và Liễu Khuynh Thành rời đi, chuẩn bị ngồi truyền tống trận tiến về hoàng triều Viêm, nơi gần nhất với Tứ Thánh sơn. Nếu đi hoàng triều Viêm, cần dùng truyền tống trận trong Lạc hoàng triều, nếu như chuyển trạm giữa đường, đến gia tộc Lạc thành có truyền tống trận là đủ.
Nhưng, Lục Trần đã quen với việc một lần đúng chỗ.
Khi bọn họ đi tới cổng Lạc hoàng cung, nơi này có rất nhiều người, có lẽ chờ ngồi truyền tống trận.
Đáng tiếc, thủ vệ canh cổng ngăn bọn họ ở bên ngoài.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Trần kéo một thanh niên bên cạnh, dò hỏi.
Thanh niên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ai, bất đắc dĩ thôi, chưa nói đến truyền tống trận hỏng, giá còn lên cao nữa, một lần truyền tống cần có năm trăm vạn Linh Thạch, trước đây hai trăm vạn Linh Thạch là có thể."
Lục Trần nói: "Khi nào có thể sửa được?"
Thanh niên lắc đầu, nói không biết.
"A, là các ngươi" Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc, hai người quay đầu lại thì thấy đứng sau lưng chính là người thanh niên ngày vừa tới Lạc Hoàng thành, ở Vương gia đã gặp được kia.
"Hai vị, đúng là duyên phận nhỉ, lại gặp mặt." Vương Thành cười ha ha nói, một giọng điệu như đã quen thuộc từ trước đến nay.
Lục Trần mặc kệ hắn, đi tới phía trước hộ vệ, dò hỏi: "Khi nào truyền tống trận có thể sửa được?"
"Đại nhân tôn kính, chưa tới nửa khắc đồng hồ sẽ sửa xong." Hộ vệ vừa nhìn thấy Lục Trần, trên mặt hắn chợt lóe một tia sợ hãi, kinh sợ nói.
Hộ vệ bên cạnh mới tới, kỳ quái nhìn lão hộ vệ một chút, không rõ lão hộ vệ làm sao mà sợ hãi như thế.
Không nói tới bọn họ, ngay cả người vây xem cũng rất kinh ngạc, phải biết rằng tên hộ vệ này là hộ vệ của Lạc hoàng cung, hơn nữa còn là một Vương cảnh, sao có thể e sợ thanh niên này như vậy.
"Vậy ta sẽ chờ một lát." Lục Trần hờ hững gật đầu, sau đó quay về phía trước Liễu Khuynh Thành.
"Cách xa sư muội ta một chút." Lục Trần lãnh đạm quăng một cái liếc mắt về phía thanh niên thuốc cao da chó, mẹ nó, mới rời khỏi một lúc, thân thể đã nhanh chóng dán trên người sư muội rồi.
"Ha ha, vị huynh đệ này, ngươi cũng đến Tứ Thánh sơn à?" Thanh niên dường như không nghe thấy lời cảnh cáo của Lục Trần, thân mật như bằng hữu lâu năm nói: "Thật ra ta cũng đi Tứ Thánh sơn, lần này có lẽ chúng ta có thể cùng đường, đúng rồi, ta tên là Vương Thành, chúng ta kết giao bằng hữu thế nào, tục ngữ nói nhiều bằng hữu nhiều... ."
Nhưng, hắn còn chưa nói xong thì bị Lục Trần cắt ngang: "Ai cùng đường với ngươi, cho ngươi một lời khuyên cuối cùng, cách xa sư muội ta ra."
Sau khi cảnh cáo xong, Lục Trần kéo tay Liễu Khuynh Thành, để nàng đứng ở phía sau mình.
"Huynh đệ, ngươi quá đáng rồi đấy." Vẻ mặt Vương Thành lạnh nhạt, nói: "Ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với hai vị mà thôi, chẳng lẽ chút mặt mũi này hai vị cũng không cho ư."
Trong lòng Vương Thành rất tức giận, nếu không phải nể mặt mỹ nữ, ta cũng lười để ý ngươi, nhưng tên nhà quê tới từ Hoang vực này lại không thức thời, liên tiếp phá hoại chuyện tốt của hắn.
"Không nể mặt ngươi thì làm sao?" Lục Trần từ tốn nói.
"Sư huynh."
Liễu Khuynh Thành dè dặt kéo ống tay áo của Lục Trần.
Tuy rằng trong lòng Liễu Khuynh Thành cũng cực kỳ không vui, nhưng nàng cảm thấy mới đến đây, hơn nữa không quen người nơi này, không cần phải sinh ra xung đột với bọn cường hào ác bá ở đây.
Vương Thành nhìn ra nỗi sợ hãi của Liễu Khuynh Thành, trong lòng cười khẽ, quả nhiên là người tới từ Hoang vực, hắn thấp giọng cảnh cáo: "Ngươi có tin ta có thể khiến ngươi không ngồi được truyền tống trận không, lời nói của Vương gia ta rất có trọng lượng trong hoàng cung, nếu muốn rời đi bằng truyền tống trận thì biết điều cho ta."
Vương Thành vừa mới uy hiếp xong, âm thanh của một cái bạt tai vang lên.
Vương Thành bụm mặt, vẻ mặt ngớ ra, hắn bị người ta tát một cái ngay ở thành Lạc Hoàng, nói ra phỏng chừng sẽ không có ai tin, nhưng lại thật sự đã xảy ra.
"Ngươi, ngươi dám đánh ta?"
Ba giây sau đó, Vương Thành nhìn Lục Trần với mặt không thể tin được.
"Vương thiếu gia bị đánh!"
"Người kia là ai vậy, thật to gan, lại dám đánh Vương thiếu gia."
Những người xung quanh nghe thấy động tĩnh, tầm mắt đều nhìn qua, xì xào bàn tán nhỏ giọng thảo luận.
Vương gia chính là một trong những cường hào ác bá ở thành Lạc Hoàng, trong gia tộc có Hoàng cảnh tọa trấn, thế lực bình thường không thể trêu vào. Nhưng người này lại dám đánh Vương Thành, bối cảnh hẳn là không nhỏ.
Lục Trần bĩu môi, nói: "Ta đánh loại ngu ngốc không biết chừng mực như ngươi."
"Mẹ nó, lão tử nhịn ngươi lâu rồi, ta phải giết chết ngươi." Vương Thành giận dữ hét lên, khí tức Nguyên Thần cảnh trung kỳ bùng nổ, năm ngón tay nắm quyền, quyền uy bộc phát ra, một quyền xen lẫn kình khí xé rách không gian, đột nhiên hung hăng đánh vào mặt Lục Trần.
Ánh mắt Lục Trần lạnh lẽo, đáp lại một quyền, nắm đấm xen lẫn thiểm điện, quyền ảnh trùng điệp, nhanh như thiểm điện.
Đây là Thiểm Điện Quyền, bí thuật trấn các của Phong Lôi các.
Hai quyền va vào nhau, tạo ra một cơn lốc mạnh mẽ.
Chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, một cánh tay của Vương Thành bị gãy, xương cốt ở khuỷu tay nứt ra, lộ ra ngoài không khí, thoạt nhìn rất đẫm máu, khiến người ta hít sâu một hơi.
Vương Thành ôm cánh tay, nhanh chóng lui về phía sau, mà Lục Trần thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ai mạnh ai yếu, vừa nhìn liền biết.
Vương Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, mặt đau đến trắng bệch.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất