Chương 416: Kiếm tu Kiếm Tam
Trong lòng hắn hết sức kinh hãi, hắn không phải Nguyên Thần cảnh bình thường, sao thanh niên này cường đại như thế, cũng dùng nắm đấm va chạm như nhau, vì sao đối phương lại có thể trực tiếp làm vỡ xương cốt của hắn.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Vương Thành chịu loại sỉ nhục này, sắc mặt dữ tợn gầm nhẹ nói: "Ngươi dám đả thương ta, ngươi xong đời rồi, ta cho ngươi biết, ta muốn ngươi không thể đi ra khỏi thành Lạc Hoàng."
"Không thể đi khỏi thành Lạc Hoàng." Lục Trần nghe thấy vậy, vẻ mặt trở nên quái dị.
"Truyền tống trận sửa xong rồi." Đúng lúc này, một tên hộ vệ trong hoàng cung đi tới nói.
"Sư huynh, chúng ta đi nhanh lên đi." Liễu Khuynh Thành nghe đến đó, vội vã kéo lấy ống tay áo của Lục Trần, nhỏ giọng nói.
Lục Trần lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, chợt đi về hướng hoàng cung.
Vẻ mặt Vương Thành dữ tợn, người này đúng là không biết sống chết, xem ra hắn vẫn không hiểu, hắn là tên nhà quê từ Hoang vực đến, bản thân muốn làm gì thì làm sao, hắn cho rằng nơi này là Hoang vực ư.
"Thủ vệ mau mau ngăn hắn lại, hắn có thù hận với ta." Vương Thành cắn răng đứng lên, bước nhanh tới trước mặt hộ vệ hoàng cung.
Vương Thành cho rằng mình là người đến từ Vương gia, hộ vệ hoàng cung nhất định sẽ đứng về phía hắn, nhưng lần này, hắn sai rồi.
Lão hộ vệ hoàng cung chỉ lạnh lùng nhìn hắn, giống như nhìn một con cá không biết sống chết còn giãy giụa lung tung. Vẫn có mấy tên hộ vệ mới tới do dự, không biết nên ngăn hay không, nhưng rồi cũng giật mình, thấy lão hộ vệ đứng bất động, bọn họ cũng đứng đấy bất động.
"Báo với Lạc Thiên một tiếng, trở về làm đến chết cho ta." Lục Trần đứng trước mặt lão hộ vệ, chỉ vào Vương Thành, nói: "Ta tự mình động thủ sợ bẩn tay, cứ giao cho Lạc Thiên."
"Vâng, đại nhân tôn kính." Lão hộ vệ vội vàng cung kính đáp.
"Đại nhân, truyền tống trận đã sửa xong, có thể đi hoàng triều Viêm." Một hộ vệ khác bước nhanh tới, dẫn Lục Trần rời đi.
"Ngươi, ngươi muốn đối đầu với Vương gia ta?"
Vương Thành nhìn thấy hộ vệ đứng bất động, mặc cho đối phương tiến vào hoàng cung, hổn hển nổi giận mắng.
Sắc mặt Vương Thành xanh mét, hắn chưa từng nghĩ tới tên hộ vệ này sẽ đối địch với hắn, chưa kể không giúp hắn ngăn người lại, còn nghe lời dặn dò của đối phương.
"Dám coi thường mệnh lệnh của ta." Vương Thành chỉ vào lão hộ vệ, vẻ mặt phẫn hận, mang theo từng tia từng tia oán độc.
Lão hộ vệ lạnh lùng nhìn Vương Thành nói: "Ngươi trêu chọc người không nên trêu chọc người, đáng đời."
Vương Thành tức giận nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi đang cố ý đối nghịch với ta, chẳng phải lần trước nhi tử ngươi bị ta giáo huấn một trận sao, thật không biết điều."
Vương Thành đã từng có xích mích với nhi tử của lão hộ vệ, từng dạy cho đối phương một bài học, từ đó về sau, lão hộ vệ này liền nhìn hắn không thuận mắt, hiện giờ vậy mà giúp đỡ kẻ địch của hắn, còn hù dọa mình đã đắc tội với người không nên đắc tội, thật sự coi hắn là tên ngốc à.
Nếu không phải hắn sớm biết hai người kia từ Hoang vực mà đến, nói không chừng còn bị lão hộ vệ hù dọa.
"Ngu dốt!"
Ánh mắt lão hộ vệ lạnh lùng nhìn Vương Thành, giống như nhìn một kẻ ngu ngốc.
Hắn thật ra là vì tốt cho Vương Thành, thân phận của người thanh niên vừa nãy không phải tầm thường, đã từng đi theo bên người điện hạ Lạc Thiên, tư thái phóng túng cực kỳ thấp, ngay cả điện hạ cũng phải tỏ ra thái độ của một hạ nhân, nghĩ cũng biết thân phận của người thanh niên kia cao cỡ nào.
"Ngươi, ngươi đợi đấy cho ta." Vương Thành oán hận liếc lão hộ vệ, sau đó ôm cánh tay rời đi.
Vốn dĩ hắn còn muốn tức giận mắng vài câu, nhưng xương khuỷu tay lộ ra ngoài không khí, thật sự là quá mẹ nó đau, phải nhanh trở về chữa thương.
"Đội trưởng, lòng dạ tên Vương Thành này cực kỳ hẹp hòi, sợ là sau này ngươi cũng bị nhằm vào." Sau khi Vương Thành đi, mấy tên hộ vệ mới nhìn lão hộ vệ lo lắng nói.
Lão hộ vệ lắc đầu, nói: "Ta không sao, nếu Vương Thành cứ tiếp tục ngu ngốc như vậy, hắn sẽ sống không quá hai tháng."
Vẻ mặt mấy tên hộ vệ mới đầy kinh ngạc, nói: "Đội trưởng, chẳng lẽ không phải ngươi cố tình gây khó xử với Vương Thành?"
Lão hộ vệ lắc đầu, nói: "Dĩ nhiên không phải, ngươi không biết người thanh niên vừa rồi là ai ư?"
"Ai?"
Vài người mới xung quanh hỏi, bao gồm cả thanh niên sắp đi vào truyền tống trận, đều tỏ ra hứng thú.
"Kiếm tu Kiếm Tam." Lão hộ vệ từng chữ từng chữ.
"Cái gì, Kiếm Tam?"
Người xung quanh khiếp sợ, một mặt chấn động.
Kiếm Tam, một thanh niên kiếm tu vô cùng nổi danh ở Thanh vực, mười năm mài một kiếm, lấy kiếm thử thiên hạ, đánh bại rất nhiều thái tử cấp hoàng triều và truyền nhân của các thế lực hạng nhất. Nghe nói, không ai có thể ngăn cản ba chiêu xuất kiếm của kiếm tu, đó là lý do mà có danh hiệu Kiếm Tam.
Kiếm Tam có danh vọng cực kỳ cao, cùng với truyền nhân của các thánh địa đứng đầu, thuộc loại nhân vật tuyệt đại phong lưu.
Ngoài chiến lực cường đại, bối cảnh của hắn cũng cực kỳ thâm hậu. Hắn đến từ học phủ kiếm tu hàng đầu Kiếm Đế cung, bởi vì có người từng thấy Kiếm Tam thi triển tuyệt học của Kiếm Đế cung là Thuần Dương kiếm thuật, Thuật Phong kiếm pháp, Cửu Trọng kiếm quyết, Đại Diễn kiếm quyết, vân vân.
Những chiêu thức kiếm quyết này, tất cả đều là truyền thừa của Kiếm Đế cung.
Kiếm Tam là một trong số ít những yêu nghiệt xuất sắc ở Kiếm Đế cung, có thể sánh với thánh tử nhiều cấp độ của Kiếm Đế cung.