Chương 419: Đấu võ trường Tề thị
“Phía đông Hoàng triều Viêm, trong một vùng núi lửa, nơi đó có một đám Hỏa Diễm sư sinh hoạt, tục truyền vào mười năm trước, một con sư tử cái sinh ra một con sư tử toàn thân đen nhánh, lúc ấy còn huyên náo xôn xao lắm, thế nào, còn muốn ta nói tiếp không.”
Sắc mặt nam tử thay đổi, ôm quyền nói: “Cáo từ, làm phiền rồi!”
Nói xong, hắn vội vàng chui vào trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi nam tử chất phác đi rồi, Liễu Khuynh Thành nháy mắt, môi đỏ khẽ nhếch, kinh ngạc nói: “Sư huynh, nơi này nhiều lừa đảo quá đi.”
Thời gian bọn họ vừa mới đến hoàng thành Viêm còn chưa đến một nén nhang mà đã liên tiếp gặp được hai tên lừa gạt, tên lừa đảo thứ nhất lấy ra Dưỡng Hồn quả, tên lừa đảo thứ hai càng hoang đường, lấy ra Hắc Kỳ Lân thượng cổ con, hơn nữa trò lừa gạt đó còn đạt đến mức lấy giả đánh tráo thật.
Mượn Dưỡng Hồn quả vừa nãy để nói, phóng ra dao động hồn lực kịch liệt không hề khác Dưỡng Hồn quả chân chính chút nào, người bình thường sẽ dễ dàng bị lừa bịp.
Lục Trần cười, ánh mắt đột nhiên trở nên rất thâm thúy, nói: “Khi một hoàng triều suy bại, uy vọng giảm mạnh, quy tắc trật tự do hoàng triều chế định không còn ai tuân thủ, nơi đó sẽ trở nên hỗn loạn, đẫm máu, biến thành nơi phạm tội.”
Bình thường chỗ đứng căn bản của một hoàng triều hùng mạnh là dùng vũ lực tuyệt đối chấn áp các cương vực thống trị, chế định quy tắc trật tự, kẻ vi phạm giết không tha.
Bởi vì kẻ thống trị không hi vọng nơi mình thống lĩnh trở nên hỗn loạn, xem kỷ luật như không, muốn giết người thì giết người, nếu như vậy thì bọn họ thống trị có ý nghĩa gì.
Nhưng khi hoàng triều suy bại, trấn áp vũ lực đã không tồn tại, vậy thì nơi đó sẽ lộn xộn.
Hoàng triều Viêm đã từng có thời đại thống trị hưng thịnh, thống trị vô số thế lực, sinh linh bên trong cương vực, và họ đều tuân thủ quy tắc của Hoàng triều Viêm đặt ra.
Chẳng qua hiện nay Hoàng triều Viêm đã chỉ còn trên danh nghĩa, vài chục năm trước một lão Hoàng chết, bây giờ chỉ còn lại một Hoàng cảnh sơ kỳ mới.
Trong lãnh địa của nó sản sinh ra gia tộc Hoàng giả với thực lực mạnh hơn Hoàng triều Viêm, cho nên họ mắt nhắm mắt mở, không tuân thủ trật tự Hoàng triều Viêm đặt ra.
Còn may có một Hoàng mới, nếu như ngay cả Hoàng giả đều không có, Hoàng triều Viêm sớm đã bị thế lực khác chiếm đoạt, bất kỳ gia tộc Hoàng giả nào trong lãnh địa khác cũng đều làm được.
Lúc ấy Lục Trần tới đây nó đúng là một tòa thành hỗn loạn, trên đường lớn toàn là lừa đảo, đánh nhau, cướp đoạt tài nguyên, cướp địa bàn, tranh chấp không dừng, máu chảy khắp nơi trên đất.
Bây giờ tốt hơn nhiều so với trước kia, chủ yếu là cường hào đột nhiên tới đây quá nhiều, đám địa xà không dám tùy ý làm bậy sợ chọc tới quyền quý thân phận bất phàm, hoặc là thiếu chủ một phương, từ đó dẫn đến tai họa diệt môn.
Liễu Khuynh Thành nghe lời của Lục Trần, như có điều suy nghĩ, rất nhanh tò mò hỏi: “Sư huynh, vậy sao ngươi nhìn xuyên trò bịp của hai tên đó được vậy, Hắc Kỳ Lân thì không nói, chắc chắn bây giờ Hắc Kỳ Lân rất ít, nếu bị phát hiện kiểu gì cũng sẽ dẫn đến đạo thống đứng đầu tranh đoạt, nhưng Nhiếp Hồn quả lúc trước lại giống hệt Dưỡng Hồn quả trên bản vẽ.”
Lục Trần cười nói: “Nhiệm vụ thứ nhất mà ta xuất thế trước đây chính là đến hủy diệt một dong binh đoàn của Hoàng triều Viêm, phát hiện Dưỡng Hồn quả trong núi lửa, lúc ấy nghĩ là phát tài, ra ngoài mới hiểu rõ đây là Nhiếp Hồn quả.”
“Mặc dù hình dạng của Nhiếp Hồn quả và Dưỡng Hồn quả giống nhau, nhưng giữa chúng vẫn có khác biệt, Dưỡng Hồn thụ nhiều nhất kết một Dưỡng Hồn quả, nhưng Nhiếp Hồn ma thụ sẽ kết rất nhiều Nhiếp Hồn quả, phân biệt trực tiếp nhất chính là vỏ quả Dưỡng Hồn quả là màu tím sậm, người bình thường dễ dàng xem nhẹ đặc điểm này.”
“Nhiếp Hồn quả hấp thu oán niệm, bao gồm u hồn của người, yêu thú,... hình thành khí oán linh, dùng để ăn sẽ ô nhiễm nguyên thần, ăn mòn nguyên thần.”
“Người nghiêm trọng, sẽ nhiễm phải bất tường.”
Liễu Khuynh Thành bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, hỏi: “Nhiễm bất tường gì cơ.”
Lục Trần mỉm cười, nói: “Một Nhiếp Hồn quả hấp thu u hồn của người, u hồn của yêu thú, oán niệm giữa thiên địa, hình thành một loại hồn lực kỳ dị, có sinh mệnh đặc thù, một vài người không biết tưởng là Dưỡng Hồn quả, sau khi ăn thì nguyên thần bị ô nhiễm, có một vài hồn thể kỳ dị bên trong Nhiếp Hồn quả vô cùng hung mãnh, ngay cả người cấp bậc Hoàng cảnh bị nhiễm phải cũng sẽ bị thôn phệ hơn phân nửa hồn lực, thậm chí là tử vong.”
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đến một chỗ, ngươi đi làm hai tờ thư mời tới, xem như sư huynh bố trí nhiệm vụ cho ngươi.” Lục Trần cười nói.
Liễu Khuynh Thành há hốc mồm, nói: “Sư huynh, ngươi bảo ta đi làm hai tờ thư mời.”
“Làm sao, có ý kiến gì?” Lục Trần hỏi.
Liễu Khuynh Thành dò hỏi: “Ta làm thế nào giờ?”
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Không bao lâu, Lục Trần dẫn Liễu Khuynh Thành đi tới đấu võ trường nổi danh nhất hoàng thành Viêm, bị một địa xà có Hoàng cảnh trấn thủ khống chế.
Lục Trần rất có kinh nghiệm giao nạp hai trăm vạn linh thạch làm vé vào, dẫn Liễu Khuynh Thành vào bên trong.
Bên trong là một đại sảnh vô cùng rộng lớn, có võ giả đủ loại hình thái, nhưng phần lớn đều là hán tử thô lỗ, thân trên trần trụi để lộ cơ thể cường tráng vạm vỡ, nửa phần dưới thì mặc một bộ da thú, giống như dã thú, tạo nên một loại khí tức thấp kém, nguyên thủy dơ bẩn.