Chương 432: Nhân Hoàng đại thành chết (2)
Nhưng sau khi nhìn thấy đòn tấn công của Viêm La, kết giới vẫn còn nguyên vẹn không chút hư hào nào, trong lòng đã có suy đoán, đây ít nhất cũng là trận pháp cấp bảy.
Có thể dễ dàng vây khốn Hoàng cảnh.
Lục Trần nhẹ nhàng nói: “Cứ tận hưởng đi.”
Nói xong, bóp chặt ngọc phù điều khiển, kích hoạt trận pháp.
Bên trong kết giới bất ngờ thay đổi, một đoàn sấm sét thô to trôi nổi ở phía trên của kết giới, còn thô hơn cả cái thùng, phóng ra ánh sáng xanh và dòng điện cực mạnh, tạo ra âm thanh chói tai.
Chẳng bao lâu, sấm sét xuất hiện đầy trời.
Sức mạnh phát ra từ sấm sét thực sự có thể so sánh với khí tức hủy diệt, người người đứng ở bên ngoài xa xa nhìn thấy những tia sét khổng lồ này thì đồng tử đều co rút, đều có vẻ mặt hoảng sợ.
“Đây, đây là trận pháp cấp tám...”
Một Hoàng giả run rẩy, bị chấn động mạnh.
Vốn còn nghĩ rằng trận pháp cấp bảy là cao nhất rồi, nhưng trăm ngàn lần không thể ngờ rằn đó là trận pháp cấp tám.
Loại trận pháp này có thể giết chết Thánh cảnh tầng thứ nhất, nhưng bây giờ lại dùng để giết một Hoàng cảnh.
Cùng lúc đó, Viêm La ở bên trong trận pháp, sắc mặt đại biến, ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Tại thời điểm kết giới xuất hiện kia, hắn cũng không sợ hãi, tự cho rằng đây là một khốn trận, nhưng khi sấm sét tập trung và luồng khí tức hủy diệt lan ra, sắc mặt của hắn mới thay đổi.
Đây chắc chắn là khí tức của trận pháp cấp tám, những tia sét thô to kia ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ của quy tắc sấm sét.
Ầm!
Trong khoảnh khắc Viêm La thất thần kia, một vài tia sấm sét thô như thùng nước từ trận pháp đánh xuống, đánh trúng cơ thể Viêm La, mà trong nháy mắt bản thân Viêm La đã bị nhấn chìm bởi biển sấm sét, bộc phát ánh sáng chói lóa không ngừng, đến mức khiến cho người ta không thể nhìn thẳng.
Một tiếng hét vang lên trong sấm chớp, đột ngột kết thúc.
Khi sấm sét tan biến, chìm xuống mặt đất, bên trong trận pháp đã không còn thân thể của Viêm La, ngay cả một chút bột phấn xương hay vết máu cũng chẳng có.
Viêm La, tan thành mây khói.
Một Nhân Hoàng đại thành cứ như vậy mà chết rồi, hồi lâu sau mọi người cũng không thể bình tĩnh lại được.
Ai có thể ngờ rằng Kiếm Tam công tử đã bày bố hậu chiêu, trực tiếp dùng ngự lôi sát trận cấp tám tru diệt Viêm La.
Ngự Lôi trận cấp tám có thể giết chết tồn tại cấp Thánh cảnh tầng thứ nhất, giết chết một Nhân Hoàng đại thành, thực sự quá là đơn giản.
Cũng đều là do Viêm La vội vàng trả thù, không có nghe ngóng rõ ràng thì đã hành động một cách hấp tấp, tự cho rằng hắn đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng đại thành, giết chết một tên Nguyên Thần cảnh là một chuyện rất dễ dàng.
Nếu như Viêm La âm thầm trốn trong bóng tối, đợi đến khi Kiếm Tam công tử rời khỏi hoàng thành Viêm, thì vẫn còn hy vọng thành công.
Nhưng trên đời, không có thứ gọi là thuốc hối hận.
Những người có mặt im lặng một lúc rồi biến mất vào bóng tối không một tiếng động, nguy cơ đã được giải quyết, bọn họ cũng không cần phải ở lại nữa.
Liễu Khuynh Thành mím môi nói: “Thì ra mà hậu chiêu mà sư huynh để lại chính là cái này.”
Lục Trần nhún vai nói: “Không cần trận pháp, chẳng lẽ ta phải chiến đấu với đối phương một trận à, ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
Nhân Hoàng đại thành, chỉ còn thiếu một chút nữa là bước vào Thánh cảnh, pháp lực thâm hậu, cho dù dùng Thánh khí cũng đánh không lại, chỉ cần một cái tát là có thể giết mình nhiều lần, ngoại trừ dùng trận pháp thì Lục Trần cũng không còn cách nào khác.
Tộc Viêm Lân Xà mất đi vị Hoàng giả nhất duy nhất, các Vương giả còn lại cũng không dám báo thù, nguy cơ tạm thời được giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, Lục Trần vừa mới thức dậy thì quản gia của biệt viện đã vội vàng chạy tới bẩm báo: “Công tử, hai người Tề Huyền và Chu Vân đang quỳ ngoài cổng.”
Ánh mắt của Lục Trần lóe lên một tia lạnh lùng, sau đó đi ra ngoài liền thấy Tề Huyền và Chu Vân ở cửa.
Xung quanh còn có một nhóm người vây xem, xôn xao bàn luận về hai người bọn họ.
Những người xung quanh đều biết lý do của vụ việc, nguyên nhân khiến Kiếm Tam công tử và tộc Viêm Lân Xà mâu thuẫn là vì Tề Huyền và Chu Vân nói cho Viêm Mông tin giả, hy vọng Viêm Mông sẽ đến gây rắc rối cho Kiếm Tam công tử.
Trên thực tế, đúng như hai người bọn họ nghĩ, Viêm Mông chết, vị Hoàng giả duy nhất của tộc Viêm Lân Xà cũng đã chết.
Hai người mượn tay Kiếm Tam công tử diệt trừ tộc Viêm Lân Xà, bởi vì Hoàng giả duy nhất đã chết, phần còn lại của tộc Viêm Lân Xà cũng không thể gây ra sống gió gì được nữa.
Nhưng hai người bọn họ đã tính kế Kiếm Tam công tử, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Hai người cùng cúi đầu, không dám nhìn vào tầm mắt của Lục Trần.
Trong lòng bọn họ lúc này vô cùng sợ hãi, không phải, từ lần trước khi nhìn thấy Kiếm Tam công tử nắm giữ kiếm ý, bọn họ đã biết được thân phận của Kiếm Tam công tử trong Kiếm Đế cung, sợ là cao đến mức khó có thể tưởng tượng được, suốt mấy ngày này, ngày nào bọn họ cũng đều sợ hãi.
Hôm nay, dưới sự bức ép của các nhân vật cấp cao, đã đến cửa quỳ, xin lỗi Kiếm Tam công tử.
“Tính kế ta, các ngươi hay lắm.” Lục Trần nói với vẻ mặt không chút thay đổi.
Tề Huyền cảm nhận được một loại cảm giảm bị áp chế rất mạnh mẽ, đổ mồ hôi lạnh nói: “Kiếm Tam công tử, chuyện này là ý kiến riêng của mình ta, đừng trách Chu Vân, muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi.”