Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 433: Lời khiêu chiến của Hạ Xuân Thu

Chương 433: Lời khiêu chiến của Hạ Xuân Thu


Chu Vân cắn môi nói: “Chúng ta không định tính kế cho Kiếm Tam công tử, sự việc đã đi đến nước này, cho dù Kiếm Tam công tử có trừng phạt thế nào thì tiểu nữ cũng đều chấp nhận, chuyện này là do ta và Tề Huyền tự mình quyết định, không liên quan gì đến gia tộc.”
Lục Trần thản nhiên nói: “Ta làm việc luôn chú ý đến trọng tâm, sẽ không liên lụy đến những người vô tội.”
“Ta sẽ không giết các ngươi.” Lục Trần tiếp tục nói, câu này khiến cả hai thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp vui vẻ thì chuyện xảy ra tiếp theo giống như rơi xuống địa ngục.
Lục Trần vừa nói xong, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, tạo thành hình kiếm chỉ, một sợi kiếm ý quanh quẩn trên ngón tay, sau đó bắn ra, chui vào trong cơ thể Tề Huyền.
Trên ngực Tề Huyền có thêm một lỗ máu, kiếm ý vẫn còn trên máu thịt, ngưng tụ lại không phân tán.
Tề Huyền lập tức đau đớn kêu lên, khẽ rên, khuôn mặt bắt đầu trở nên nhăn nhó vì cơn đau không dứt, cơ thể cuộn lại như một con tôm bị luộc chín.
Sau đó, Chu Vân cũng bị kiếm ý đâm thủng bụng, để lại một vết thương, bởi vì kiếm ý vẫn còn trên đó không thể tiêu tan.
Lục Trần nói: “Nếu đã làm sai sẽ bị trừng phạt, trong một năm, không được để cường giả trong tộc hóa giải kiếm ý, nếu không, tự ngươi chịu hậu quả.”
“Vâng...”
Vì kiếm ý còn lưu lại trong vết thương, không giây phút nào là không cắn nuốt máu thịt của bọn họ, cho dù có vận công để chống cự thì hiệu quả cũng cực kỳ nhỏ, giờ phút này nghe được lời của Lục Trần, cắn răng đáp ứng.
Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều thầm cảm thán.
Bị ý chí kiếm xâm chiếm cơ thể, cho dù vận công có thể áp chế được kiếm ý, nhưng không có giây phút nào là không chịu đau đớn, loại đau đớn này sẽ kéo dài một năm.
Không thể không nói rằng hình phạt của Kiếm Tam công tử còn đáng sợ hơn cả giết người, bởi vì cả một năm tiếp theo, hai người bọn họ sẽ ở trong tình trạng sống không bằng chết.
Đây là hình phạt dành cho việc tính kế Kiếm Tam công tử.
“Cảm ơn ân huệ của Kiếm Tam công tử vì đã không giết.”
Tề Hùng và Chu Tu Minh xuất hiện, chắp tay về phía Lục Trần.
Kiếm Tam công tử không giết tiểu bối của mình, đã là cực kỳ khai ân rồi, nếu gặp phải người có chút bá đạo cường thề thì đã trực tiếp giết chết.
Có thể giữ được tính mạng đã là mắn trong bất hạnh.
Hai người cùng phất ta, dắt tiểu bối nhà mình rời đi.
Chuyện này, về cơ bản thì đến đây là kết thúc.
Lục Trần dẫn tiểu sư muội của mình đi, chuẩn bị đi đến Tứ Thánh sơn, sau khi tính toán thời gian, cũng đến lúc rồi.
Nhưng vừa rời khỏi cổng thành, trên con đường giữa, một thanh niên với thanh trường kiếm trên lưng dường như đang đợi hắn đến.
Cơ thể của thanh niên này thẳng tắp, kiếm thế toàn thân phóng thẳng lên trời, cực kỳ kinh người.
“Hạ Xuân Thu đang làm gì, muốn khiêu chiến với Kiếm Tam công tử à.”
“Đúng là vậy, trước đó vẫn luôn nghe thấy tin đồn rằng Hạ Xuân Thu muốn khiêu chiến với Kiếm Tam công tử .”
Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì bắt đầu xì xào bàn tán.
Không sai, người đứng giữa đường là Hạ Xuân Thu, truyền nhân đến từ Kiếm cốc.
Khi Lục Trần nhìn thấy Hạ Xuân Thu xuất hiện, trong mắt hắn lóe lên một cảm xúc kỳ lạ.
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi.” Hạ Xuân Thu nhìn Lục Trần, đôi mắt đầy ý chiến đấu, lần luồng kiếm khí ngưng tụ, phun ra nuốt vào phong mang ở trong không trung.
“Ngay cả sư muội của ta ngươi còn không đánh bại được, thì sao lại có dũng khí đến khiêu chiến ta.”
Lời nói của Lục Trần suýt nữa đã khiến chiến ý mà Hạ Xuân Thu ngưng tụ sụp đổ, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Liễu Khuynh Thành duyên dáng yêu kiều, không nói nên lời, không có lý do gì để phản bác.
Ngày hôm đó ở trường đấu võ của Tề thị, đúng là hắn đã thua nàng.
Lúc đó cũng không biết rằng người khiến hắn có cảm giác nguy cơ chính là Kiếm Tam công tử, cũng chính là người mà hắn luôn muốn thách đấy.
“Được thôi, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi.” Nhìn Hạ Xuân Thu đứng yên tại chỗ, Lục Trần thở dài tiến lên một bước, kiếm thế nổi lên, tạo thành một trận cuồng phong kiếm khí, một cỗ kiếm uy cường đại sinh ra.
“Được lắm.”
Hạ Xuân Thu cười ha ha, cũng bộc phát kiếm thế, dùng kiếm uy để đấu với Lục Trần.
Kiếm thế giữa hai người tiếp tục tăng lên, kiếm khí đan xen vào nhau, tạo ra một âm thanh xùy xùy xùy.
“Tính cách của ngươi cũng không tệ lắm, có thể tu hành kiếm đạo, nhưng còn kém xa mới có thể làm đối thủ của ta, trước tiên hãy đi đánh bại từng Thánh Tử của Kiếm Đế cung, sau đó thách đấu lại với ta.” Lục Trần nhìn Hạ Xuân Thu nói, sau đó tiến lên một bước, kiếm uy đáng sợ bao phủ Hạ Xuân Thu.
Phốc!
Uy thế Hạ Xuân Thu ngưng tụ bị phá vỡ, bị đánh bay, phun ra một búng máu tươi.
Sau khi phá vỡ kiếm thế của Hạ Xuân Thu, Lục Trần rời đi.
Cho dù là những người xung quanh hay là Hạ Xuân Thu, tất cả đều đờ đẫn đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Lục Trần rời đi, những lời cuối cùng Kiếm Tam công tử nói có ý gì, không lẽ hắn phải đánh bại toàn bộ cấp Thánh Tử của Kiếm Đế cung.
Vị trí của Tứ Thánh sơn nằm ở phía Tây Bắc của Viêm hoàng triều, chiếm lấy một dãy núi hùng vĩ, nhìn từ xa những đỉnh thần phong nhô lên từ mặt đất, cao vút đến tầng mây, cắm vào bầu trời, hùng vĩ và hoành tráng.
Có những ngọn núi lửa ở tải rác xung quanh, mênh mông bát ngát, không có thảm thực vật.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất