Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 441: Đệ tử Kiếm Đế cung

Chương 441: Đệ tử Kiếm Đế cung


Vai Kim Chấn nhận một kích dữ dội, truyền ra tiếng xương nứt vỡ, sau đó té thẳng xuống dưới, làm nứt vỡ đá lót đường.
Dấy lên tro bụi.
“Ha ha, chắc chắn là Kim Chấn thái tử thắng, ta đã nói rồi, thứ xuất hiện vừa rồi chỉ là ảo…” Có người lớn tiếng nói, nhưng còn chưa nói xong, đã im bặt.
Nguyên nhân là Lục Trần từ không trung rơi xuống, đáp xuống mặt đất, mắt nhìn hắn.
“Không, không thể nào.”
Có người kêu lên, cơ thể không ngừng lui về phía sau.
Đám người không dám chấp nhận sự thật này, Kim Chấn đã bại, hơn nữa không phải bại dưới thế đánh ngang hàng, mà toàn bộ quá trình đều bị nghiền ép, trêu chọc, đá qua lại như đá cầu, khiến người ta không thể tin được.
“Tại sao lại như vậy?”
Đám người lẩm bẩm, không thể chấp nhận được.
Đặc biệt là Hoàng Vi luôn yêu mến Kim Chấn càng lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
“Khụ khụ!”
Khi bụi bẩn tan đi, Kim Chấn nằm trong một cái hố lớn, toàn thân bụi bặm, chật vật vô cùng, đặc biệt là trên mông mơ hồ có thể nhìn thấy một vài dấu đế giày ngang dọc.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Kim Chấn nằm trong cái hố lớn, mặt mày xám xịt, hoàn toàn khác với hình ảnh anh hùng trước đó.
Trong lòng Kim Chấn xúc động rất lớn, ở đây chỉ có hắn mới biết được thanh niên trước mắt mạnh mẽ, đối phương chỉ dựa vào sức mạnh thân thể chống lại hắn, ngay cả võ học cũng chưa thi triển, có thể nói là thất bại thảm hại.
Trong đầu Kim Chấn đang suy nghĩ rốt cuộc thanh niên này là ai, tại sao chưa từng gặp qua, hơn nữa trong thủy tinh ký ức cũng không có khuôn mặt của người này.
Bởi vì trong những thủy tinh ký ức sẽ ghi lại khuôn mặt cấp Thánh Tử hàng đầu của các đạo thống lớn, tương lai gặp được thì có thể nhận ra, nhưng lại không có khuôn mặt của người này.
Thực lực bây giờ của đối phương đã vượt qua rất nhiều cấp Thánh Tử.
Trước đó Kim Chấn cũng từng gặp qua một người, đó là Lục Trần của Kiếm Đế cung, hắn bại trong tay đối phương, không hề có lực phản kháng, bị nghiền ép tuyệt đối, chỉ sợ người này cũng là yêu nghiệt đứng đầu giống như Lục Trần của Kiếm Đế cung.
“Ngươi vẫn chưa có tư cách biết tên ta.” Lục Trần thản nhiên cười nói.
“Ngươi...”
Người xung quanh nghe vậy, sắc mặt rất lạnh, bất bình thay cho Kim Chấn thái tử.
Không phải chỉ là thắng Kim Chấn thái tử thôi sao, ngay cả danh tính cũng không nói, thật sự là hơi sỉ nhục người khác rồi đó.
Kim Chấn cũng có sắc mặt khó coi, có thể nói đối phương cuồng vọng đến cực điểm, nói mình không có tư cách biết danh húy của hắn sao.
Nhưng hắn lại có thể làm gì, bàn tay nắm chặt lại, móng tay đều đâm vào trong da thịt.
“Lăn qua đây!”
Lục Trần liếc mắt nhìn nữ tử hung hăng vênh váo trước đó, trong giọng nói mang theo nghiêm túc.
Hoàng Vi bị Lục Trần nhìn chằm chằm, sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi chưa nghe qua câu họa từ miệng mà ra à.” Lục Trần hờ hững nói: “Ngươi sỉ nhục sư muội ta, tội không đáng chết, vậy tự vả miệng một trăm cái đi.”
“Cái gì?”
Hoàng Vi vừa nghe vậy, sắc mặt khó coi, khiếp sợ vô cùng.
Nếu nàng vả miệng trước mặt nhiều người như vậy, sau này còn có thể diện gì nữa.
Những người xung quanh hít một hơi thật sâu, thanh niên trước mắt cũng quá đáng quá rồi, vậy mà lại bảo Hoàng Vy vả miệng, nói như thế nào thì Hoàng Vi cũng là công chúa Hoàng triều, làm như vậy chẳng phải là đánh vào mặt Hoàng triều sao?
Lẽ nào thanh niên này không biết bọn họ đều đi theo trưởng bối gia tộc, trưởng bối gia tộc đang làm khách ở sâu trong Cầm Thánh cung sao.
Đám trưởng bối đang ở đây, mặc dù giữa các đệ tử có xung đột nhưng chỉ là xung đột nhỏ, không nhìn mặt Tăng cũng phải nhìn mặt Phật chứ.
Một khi làm lớn chuyện này sẽ khiến trưởng bối hai bên khó chịu, hơn nữa nơi này là Tứ Thánh sơn, dù sao cũng phải cho Tứ Thánh sơn chút mặt mũi.
“Cho ngươi ba giây để tự ra tay!” Lục Trần như đang kể lại một câu chuyện không quan trọng, nói: “Nếu ta tự động thủ, hai cái tát đã có thể đánh nát mặt ngươi, ngươi có tin không.”
Lúc này đã không còn ai dám hoài nghi lời nói của Lục Trần, có lẽ đối phương thật sự dám làm như vậy.
“Hì, đạo huynh, yêu cầu này của ngươi quá đáng rồi đó.” Một đệ tử Cầm Thánh cung mặc đạo bào màu xanh đứng ra, cười nói: “Hai người chỉ là xảy ra chút chuyện nhỏ, dĩ hòa vi quý, sau này tiến vào trong bí cảnh có lẽ còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, ầm ĩ quá cũng không tốt, ngươi cảm thấy thế nào.”
Đệ tử này nhìn về phía Lục Trần cười nói, trong giọng điệu rất khách sáo.
Đùa à, tồn tại dễ dàng đánh bại cấp Thánh Tử như Kim Chấn có thể không khách sáo sao?
Lục Trần liếc mắt nhìn người đó một cái, nói: “Vừa rồi ngươi không thấy nàng sỉ nhục sư muội ta như thế nào sao?”
“Điều này…” Đệ tử Cầm Thánh cung ấp úng một lúc, nói: “Như vậy đi, Hoàng Vi công chúa sẽ xin lỗi sư muội ngươi, ngươi thấy thế nào?”
“Được!”
Lục Trần không chút suy nghĩ đã đồng ý, nói: “Nhưng nàng ta phải quỳ xuống xin lỗi.”
Thấy Lục Trần đồng ý rất nhanh, mọi người còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói phía sau lại khiến người ta khó xử.
“Không, ta tuyệt đối không quỳ xuống.” Hoàng Vi cắn răng nói.
Quỳ trước đối phương còn khó chịu hơn là giết nàng.
Đệ tử của Cầm Thánh cung không nói gì, vừa nhìn đã biết người này không dễ nói chuyện, quan trọng là hiện tại còn không rõ lai lịch, nên không tiện đắc tội.
Hắn lại cười tươi nói: “Đạo huynh, yêu cầu này của ngươi càng quá đáng rồi.”
“Vậy không cần nói nữa.” Lục Trần nhún vai, nói: “Nếu không ra tay, vậy ta sẽ giúp ngươi.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất