Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 443: So đấu kiếm thế

Chương 443: So đấu kiếm thế


Lục Trần đứng tại chỗ không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Có thần vận của ngự kiếm thuật, nhưng chưa nắm giữ tinh túy, trở về tu luyện thêm vài năm đi.”
Nói xong, hắn vung tay lên, hình thành một mảng cuồng phong kiếm khí.
Chỉ thấy trường kiếm màu xanh bay tới, khi tiếp xúc với mảng cuồng phong kiếm khí, trực tiếp bị thổi đi, bay ngược trở về.
“Không, sao ta không thể khống chế kiếm của ta được!” Đệ tử ra tay trơ mắt nhìn pháp bảo bay trở về, dùng nguyên thần dẫn dắt trường kiếm lại không cách nào khống chế, lập tức né tránh sang một bên.
Xẹt!
Trường kiếm lập tức cắm vào bên trong một thân cây phía sau.
“Ngươi cũng là kiếm tu!”
Ánh mắt của Hoa Đình bao gồm cả người phía sau nhìn chằm chằm Lục Trần, nói: “Đến từ phái nào?”
Kiếm tu của Kiếm Đế cung Thanh vực vốn không phải là độc nhất vô nhị, ngoại giới còn có môn phái như Kiếm cốc.
Nói không chừng người này là kiếm tu của các môn phái khác, nếu như là Kiếm Đế cung, chẳng phải nói một tiếng là được rồi sao.
“Kiếm Đế cung!”
Lục Trần thản nhiên nói.
“Cái gì, ngươi cũng là người của Kiếm Đế cung?”
“Đến từ phong nào?”
Đám đệ tử Mộc Kiếm phong trợn to hai mắt, sau đó hỏi.
Có đệ tử cá biệt tỉnh ngộ ra, thảo nào người này vừa mở miệng đã kêu Mộc Tinh Hà lăn qua đây.
Nhưng diện mạo người này rất xa lạ, không giống cấp Thánh Tử của cửu phong.
Đừng nói bọn họ, cho dù là người ở đây nghe được đáp án này cũng có chút trợn tròn mắt.
Sao lại mơ hồ biến thành Kiếm Đế cung nội đấu vậy, khiến cho người ta có loại cảm giác dở khóc dở cười.
“Ta đến từ phong nào, các ngươi không quản được.” Lục Trần mở miệng nói.
Sắc mặt Hoàng Vi lại có chút trắng bệch, vốn vừa rồi biểu ca đến, nàng đã bình tĩnh lại, nhưng hiện tại nghe người này nói cũng là Kiếm Đế cung, trong lòng lại thấp thỏm, xem ra biểu ca nhà mình không áp được đối phương rồi.
“Bọn ta muốn xem xem ngươi lợi hại cỡ nào.” Hoa Đình mở miệng nói: “Dùng kiếm thế so đấu, ngươi dám không?”
Lục Trần thản nhiên nói: “Các ngươi cùng lên đi.”
“Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!”
Đám người phía sau Hoa Đình đều bị chọc giận, người này quá kiêu ngạo, bọn họ cùng nhau ngưng tụ kiếm thế, cho dù là cấp Thánh Tử cũng không ngăn được, sao người này có sức mạnh, một mình đấu kiếm thế với bọn họ chứ.
Một đệ tử phóng ra kiếm thế, hai đệ tử phóng ra kiếm thế, rất nhanh, hơn hai mươi đệ tử đều phóng ra kiếm thế.
Kiếm thế của bọn họ ngưng tụ lại với nhau, hình thành phong bạo kiếm khí ở trong không trung, ánh sáng chuyển động vô cùng đáng sợ, dường như muốn cắt đứt thiên địa.
Vô số kiếm thế hội tụ, bầu trời biến sắc, mơ hồ ngưng tụ thành một kiếm long dài tới trăm mét, đây là kiếm thế ngưng tụ đại diện cho lý giải áo nghĩa về kiếm đạo của hơn hai mươi người.
Vô số người xung quanh thay đổi sắc mặt, chỉ sợ không ai có thể ngăn cản được kiếm thế khủng bố cấp bậc này.
Quanh thân Lục Trần nổi lên kiếm thế, cũng hóa thành một luồng phong bạo kiếm thế, nhưng rõ ràng nhỏ bé hơn so với kiếm thế của hơn hai mươi người đó phóng thích.
Lục Trần nhắm mắt lại, dung nhập lý giải của kiếm ý vào trong kiếm thế, hóa thành một con thương ưng.
Cánh thương ưng mở ra, có chiều dài mười mét, vốn không lớn, thoạt nhìn rất nhỏ so với kiếm long dài hơn trăm mét.
Hai luồng kiếm thế hội tụ thành hình, uy thế khủng bố, khí tức phát ra khuếch tán khiến vô số lòng người hãi hùng khiếp vía.
Thương ưng với kiếm long giằng co, hai luồng kiếm thế càng lúc càng mãnh liệt, dường như sẽ va chạm bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, chim ưng vỗ cánh bay với tốc độ cực nhanh, mãnh liệt va chạm vào thân kiếm long.
Ầm một tiếng!
Vòm trời như nổ tung, kiếm long chia năm xẻ bảy, chỉ để lại một mình thương ưng lượn quanh trên không trung.
Phụt phụt phụt!
Hơn hai mươi đệ tử Mộc Kiếm phong phía dưới hộc máu, trong kiếm thế của bọn họ có dung nhập lực lượng nguyên thần, hiện tại kiếm long bị đánh tan, bị cắn trả, toàn bộ bị chấn động thành nội thương.
“Không, không thể nào!”
Đệ tử Mộc Kiếm phong bị thương trừng to hai mắt, tràn ngập vẻ mặt khó tin.
Kiếm thế của hơn hai mươi người họ liên hợp lại lại không sánh được với kiếm thế của một người.
Rõ ràng, kết quả này khiến bọn họ không thể chấp nhận.
Đừng nói bọn họ, vẻ mặt người xung quanh cũng hóa đá, khiếp sợ đứng tại chỗ.
Sức lực một mình đánh tan hơn hai mươi đệ tử của Kiếm Đế cung, cái gọi là một kẻ làm quan cả họ được nhờ chính là hình dung cho người này đúng không.
Người này quả thật mạnh quá, khó trách Kim Chấn không phải là đối thủ.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại mạnh như vậy?”
“Sao trong Kiếm Đế cung có cường giả như ngươi được, cho dù là Kiếm tử cũng không làm được như ngươi!”
Khóe miệng Hoa Đình mang theo vết máu, khiếp sợ không ngừng nói.
Kiếm Đế cung nổi bật là lứa thanh niên, có chín Thánh Tử, bao gồm Kiếm tử đều không thể có uy thế như người này.
Lục Trần liếc hắn một cái, sắc mặt bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều không lộ ra chút biểu cảm nào, thản nhiên mở miệng: “Kiếm đạo các ngươi hiểu quá yếu, kiếm thế của hơn hai mươi người dung hợp lại rất hỗn tạp, không thể tâm ý tương thông, trông rất hoành tráng nhưng thật ra lại không đoàn kết.”
Không biết đám đệ tử Mộc Kiếm phong này có nghe lọt lời của Lục Trần không, dù sao một đám thất hồn lạc phách giống như mất hồn, cũng không biết là đang suy nghĩ lời của Lục Trần hay là vì không chấp nhận được thất bại.
“Ha ha, ta sớm nên biết sư muội của người này có thể so chiêu với cấp Thánh Tử như Kim Chấn, chiến bại chỉ là cảnh giới chưa tới mà thôi, sư muội như thế, làm sư huynh tất nhiên càng mạnh hơn.” Có người thì thầm.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất