Chương 458: Long ngạc (2)
Vạn Kiếm phong, một trong chín phong của Kiếm Đế cung, Vạn Lưu là một trong chín vị Thánh Tử.
“Ngươi là…”
Mấy người có chút giật mình nhìn Lục Trần.
Có thể dựa vào phục sức phía trên nhìn ra bọn họ đến từ Kiếm Đế cung, đến không có bất kỳ kinh ngạc gì, nhưng đối phương liếc mắt nhìn ra bọn họ đến từ Vạn Kiếm phong - một trong những Cửu Phong, điều này có chút khiến bọn họ giật mình.
“Bí cảnh rất nguy hiểm, long ngạc cũng không thể động được, tốt nhất là các ngươi đi theo Vạn Lưu mới có thể sống sót!” Giọng điệu Lục Trần bình thản nói.
Lúc trước, vết kiếm trên người mấy con long ngạc kia, chính là do mấy đệ tử này tạo nên, xem chừng muốn bắt một con về làm thú nuôi.
Dù sao loại yêu thú trưởng thành như long ngạc cực kỳ thích hợp nuôi thành thú nuôi.
Lục Trần nói xong, ném ra một bình đan dược, nói: “Tục Cốt đan ở đây, tự mình dùng!”
“Đa tạ!”
Một vận đệ tử Vạn Kiếm phong tiếp nhận đan dược, kích động nói đa tạ, chợt mở ra kiểm tra, phát hiện đúng là đan dược, vội vàng cho bạn của mình uống.
Đệ tử uống đan dược, sau một giờ liền có thể đứng lên đi lại, hắn nhìn về phía Lục Trần cảm kích nói: “Vị đạo huynh này, đa tạ đan dược của ngươi, chờ sau khi ra ngoài, ta nhất định bồi thường gấp đôi.”
“Không biết tên họ của đạo huynh?” Một đệ tử khác nói.
Những người còn lại đều hiếu kỳ nhìn Lục Trần.
“Kiếm Tam!” Lục Trần thản nhiên nói.
Vừa nói xong lời này, mấy vạn đệ tử Vạn Kiếm phong ngẩn người, sau đó kinh ngạc nói: “Hóa ra ngươi là Kiếm Tam công tử, ọn ta là bản tông.”
“Bọn ta đã sớm nghe tên húy của Kiếm Tam công tử.”
Thân phận của Kiếm Tam công tử khi ở Tứ Thánh sơn đã rõ ràng, là đệ tử của Kiếm Đế cung, chỉ là chỉ nghe danh tiếng, chưa từng thấy qua, thời điểm tụ tập lúc đó, hơn hai mươi vạn người, quỷ mới biết ai là Kiếm Tam công tử.
Khó trách lúc trước liếc nhìn liền nhận ra bọn họ là đệ tử của Vạn Kiếm phong, cũng khó trách không do dự chút nào liền trực tiếp giao Tục Cốt đan ngũ phẩm cho bọn họ.
Tất cả của tất cả, bởi vì đối phương là Kiếm Tam công tử, đồng môn của bọn họ.
"Chỉ là mấy tên phế vậy thôi mà, ngươi cứu bọn chúng làm gì không biết." Đột nhiên có một giọng nói khinh thường vang lên cạnh đám người.
Theo âm thanh vang lên có một luồng khí tức như có như không truyền đến khiến cho thân thể Lục Trần căng thẳng, hắn đột nhiên đứng lên quát: "Ai?"
Các đệ tử Vạn Kiếm phong xung quanh cũng trở nên nghiêm nghị và cảnh giác nhìn khắp bốn phía nhưng không thấy bóng người nào, vậy người nói là ai?
Không lâu sau, không gian bắt đầu từng đợt rung động, một nam tử mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đây là một thanh niên nhìn không quá hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt vừa anh tuấn lại yêu tà, ánh mắt sâu xa, khoé miệng hắn hơi nhếch lên mang theo chút giễu cợt.
Thanh niên áo đen có thân hình mảnh khảnh, đặc biệt là đôi tay vừa thon dài lại tinh tế, còn trắng nõn hơn cả nữ nhân.
Một đợt uy áp của Vương cảnh toả ra từ người hắn.
Uy áp Vương cảnh xen lẫn từng luồng khí tức ma đạo phóng ra, rõ ràng đây là một ma tu Vương giả.
"Hậu duệ Thượng cổ." Lục Trần nhìn chằm chằm đối phương rồi thốt lên.
Theo người Tứ Thánh sơn giới thiệu, bí cảnh Tứ Thánh là một nơi chưa được khai phá, từ xa xưa đã được bao bọc bởi trận pháp nên hậu duệ Thượng cổ đã sinh sống ở đây.
Và không ai trong số hai mươi vạn thiên kiêu từ Tứ Thánh sơn đi vào vượt qua Vương cảnh, mà thiếu niên trước mặt này lại là một Vương cảnh, vậy rõ ràng đối phương chính là người dân bản địa ở đây, tức là hậu duệ còn lưu lại từ Thượng cổ.
"Hậu duệ Thượng cổ." Thanh niên áo đen nghe vậy bèn cong khoé miệng nói: "Đừng đánh đồng ta với bọn chúng."
Trong giọng điệu của hắn có một sự ghét bỏ sâu sắc.
Lục Trần nhíu mày, không phải hậu nhân Thượng cổ, lẽ nào là Vương giả từ ngoại giới đi vào, nhưng điều đó không thể xảy ra được.
Hôm đó có rất nhiều thế lực, trong bóng tối có vô số nhân vật lớn, bao gồm cả lão quái vật Thánh Vương cảnh, Vương giả bên ngoài sao có thể tiến vào bí cảnh Tứ Thánh ngay dưới mí mắt họ được.
Ngoài ra, còn có một điểm nữa mà Lục Trần rất khó hiểu, đó là khi mới vào đây hắn đã dùng Thổ Ngân thử để theo dõi hai đệ tử Cầm Thánh cung. Theo ý tứ trong lời nói của bọn họ thì ngay cả bản thân họ cũng không biết truyền thừa của Tứ Thánh ở đâu, cũng như không hiểu ngôn ngữ của hậu duệ Thượng cổ trong bí cảnh.
Còn đang học cách giao tiếp với nhau như thế nào cơ.
Nhưng thanh niên áo đen trước mặt lại hiểu được ngôn ngữ của ngoại giới.
Tuy nhiên hắn vào đây bằng cách nào, thật sự có thể tiến vào nơi này ngay dưới con mắt của Thánh Vương.
Tuy rằng đang tự hỏi trong lòng nhưng Lục Trần cũng không thả lỏng cảnh giác với người này.
"Chắc ngươi được gọi là Kiếm Tam công tử nhỉ? Cũng có chút thực lực, giết chết được một con Hắc Vân hống Chuẩn Vương." Trong khi Lục Trần còn đang phán đoán, thanh niên áo đen đã nhìn Lục Trần nói, giọng điệu mang theo chút tán thưởng.
Hắn lại ngay lập tức thay đổi, nói: "Nhưng Hắc Vân hống có sở trường công kích nguyên thần, ngươi sử dụng vũ khí có thể giúp nguyên thần tránh được, đây chính là gian lận. Chiến lực thì còn phải để sau này khảo cứu thêm, đi theo ta đi."
Lời nói của thanh niên áo đen khiến đồng tử Lục Trần co rụt lại, chẳng lẽ hắn đã bị theo dõi từ khi vào trong bí cảnh, người kia lại biết hắn đã giết Hắc Vân hống.
"Sư muội, cẩn thận người này." Lục Trần truyền âm nói.