Chương 462: Lê Hoa ma quân
“Lại chạy tới đại chiến cùng Vu à, haha, đáng đời.” Thanh niên tuyệt đỉnh Vương gia cười nhạo một câu, rồi nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt Địch Bắc âm trầm như nước. Sau đó, hắn bước vào trong cung điện, ôm quyền nói với đại điện không một bóng người: “Thuộc hạ Địch Bắc, bái kiến Lê Hoa ma quân.”
Theo âm thanh vang lên, trước mặt Địch Bắc, đột nhiên xuất hiện thêm một nam tử trung niên.
Nam tử trung niên này rất tuấn lãng, có chút khí chất âm nhu, đặc biệt là đôi mắt trông giống như vực sâu không đáy.
Hắn mặc áo bào đen, thân thể tràn ngập ma khí, từng luồng hắc khí xoay quanh thân thể hắn, tràn ngập sức mạnh hắc ám hủy diệt bá đạo.
“Ma quân, ta…”
Địch Bắc chuẩn bị báo cáo tình hình, nhưng chưa kịp nói hết, nam tử áo đen đã hừ lạnh một tiếng: “Có chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, phế vật.”
Một lực chấn động vô cùng lớn truyền tới khiến hắn bay ra ngoài, đập vào thành kim loại rắn chắc, lạnh như băng của cung điện.
Phụt!
Địch Bắc phun ra một búng máu, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn, lập tức quỳ trên mặt đất giải thích: “Ma quân, ta…”
“Không cần nói nhảm, ta đã biết hết rồi.” Nam tử áo bào đen dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Địch Bắc, trong mắt ngập tràn lãnh ý.
Sắc mặt Địch Bắc cứng đờ, không dám nói thêm bất kỳ điều gì nữa.
“Một võ giả Nguyên Thần cảnh khá thú vị, có lẽ đây là một nhân vật quan trọng, không tệ, đáng để ta tự mình tiếp đãi.” Ánh mắt của Lê Hoa ma quân thâm sâu, khóe miệng kéo lên một nụ cười khiến cho người ta có một loại cảm giác tà mị.
Đột nhiên, tay áo hắn vung lên, cả người hóa thành một luồng hắc khí lưu, giống như những hạt hắc ám, trực tiếp biến mất khỏi cung điện.
Bên phía Lục Trần, vì đệ tử của Vạn Kiếm phong đều có ký hiệu đặc biệt dùng làm phương thức liên lạc, nên họ đang định tụ hợp với Vạn Lưu.
Trên đường đi, một đệ tử của Vạn Kiếm phong hái một cái lá, ngửi thử rồi nói: “Kiếm Tam công tử, trên cái lá này có lưu lại mùi độc nhất của Vạn Kiếm phong, Vạn Lưu thánh tử đã từng đi qua nơi này.”
Lục Trần nói: “Vậy tiếp tục đi đi.”
Thế nhưng, còn chưa đi được ngàn thước, trời đất bỗng nhiên tối sầm lại, như thể bọn họ bị đưa vào thế giới bóng tối, một luồng thánh uy vô cùng khủng khiếp tràn ngập trong không gian, khiến cho bọn họ có cảm giác như bị rơi vào đầm lầy, không thể cử động được.
“Nguy rồi.” Lục Trần đột nhiên biến sắc.
Uy áp mãnh liệt như thế này, chắc chắn là cường giả Thánh cảnh đã đến.
Các đệ tử của Vạn Kiếm phong và Liễu Khuynh Thành cũng biến sắc, họ cũng cảm nhận được khí tức vô cùng đáng sợ này.
Những hạt hắc ám quẩn quanh lượn lờ xung quanh họ, sau đó, những hạt hắc ám đó ngưng tụ bên cạnh họ, hóa thành một nam tử trung niên mặc áo bào đen có làn da trắng nhợt.
Nam tử trung niên mặc áo bào đen, mặt mày tuấn lãng, mi mục phong lưu, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác âm nhu.
Hắn tùy ý đứng trong không trung, nhìn chằm chằm vào bọn Lục Trần, đặc biệt là khi ánh mắt rơi vào người Lục Trần, liền không rời đi nữa.
Lê Hoa ma quân rất hài lòng với Lục Trần.
Tuy tiểu tử này phải dùng Thánh khí mới giết được Địch Bắc nhưng với cảnh giới của Địch Bắc, hoàn toàn có thể tránh được.
Địch Bắc không né, không phải vì hắn không thể né, mà là vì thanh niên trước mặt có thể bộc phát chiến lực vượt xa so với cảnh giới.
Bọn Lục Trần hoàn toàn không dám cử động.
Chủ yếu là do nhân vật này là một Thánh cảnh, hoặc có thể đã vượt qua Thánh cảnh tầng một rồi, tùy ý phóng ta một tia khí tức cũng vô cùng kinh người.
Cả bầu trời dường như được lấp đầy bởi một sức mạnh vô hình.
Bọn Lục Trần giống như bị trói tại chỗ, không thể cử động.
“Tiểu tử, ngươi rất lợi hại, vậy mà có thể lừa được một Vương giả tuyệt đỉnh.” Một lúc sau, Lê Hoa ma quân nở nụ cười nói.
“Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?” Luồng Thánh uy này thậm chí còn kinh động đến Hắc Long yêu tôn đang nghỉ ngơi trong đầu của Lục Trần.
Hắc Long yêu tôn cảm nhận được khí tức này, lập tức cảm thấy bất an, hắn không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng có thể cảm nhận được khí tức đặc biệt từ thế giới bên ngoài.
Đôi mắt rồng của Hắc Long yêu tôn trừng lớn, run rẩy nói: “Tiểu tử này, ngươi đã làm ra chuyện thiên nộ nhân oán gì vậy? Lại chọc phải mạch này.”
Trong lòng Hắc Long yêu tôn kinh hãi, đúng vậy, cho dù là sinh linh đã từng làm Thiên Tôn mấy giờ như hắn, thì khi cảm nhận được khí tức của Lê Hoa ma quân, trong lòng kinh sợ, vô cùng kiêng kị.
Tất nhiên, không phải là hắn sợ hãi Lê Hoa ma quân, chỉ là khí tức của một Thánh cảnh tầng thứ hai, hắn còn không để vào trong mắt.
Chủ yếu nước sau mạch này rất thâm sâu, không thể trêu vào.
Năng lực gây họa của tiểu tử này thực sự là không dám khen ngợi, vậy mà lại chọc phải mạch này, lai lịch của mạch này bí ẩn, rất khó giết chết thì không nói, cường giả lại nhiều như mây, vô cùng không dễ chọc.
Thiên Tôn bình thường cũng không dám tùy tiện ra tay với người của mạch này.
Bây giờ, tiểu tử này lại gặp được người của mạch này.
Cũng không biết chọc phải thế nào.
Hắn càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, khi ở Thượng Giới thiên, hắn đã từng nghe nói qua không chỉ một lần, tuy mười vực hạ giới rất yếu, người mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Vương cảnh, thế nhưng cũng có một vài tồn tại lớn, hiện tại rốt cuộc hắn đã tin rồi.
Ngoài tiểu tử này và mấy vị sư tôn ra, lại còn có người của mạch này.