Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 463: Sự bá đạo của Ma quân!

Chương 463: Sự bá đạo của Ma quân!


Vậy thì, trong bóng tối chắc chắn có cái loại tồn tại lớn kia.
"Mẹ kiếp, ngươi nói xem ngươi chỉ là một Nguyên Thần cảnh nho nhỏ, tại sao lại chọc phải dạng người này." Hắc Long yêu tôn than vãn.
Hắn cảm thấy, tuy tiểu tử này ầm ĩ ồn ào, nhưng dù sao thì thiên phú cũng xuất chúng, chiến lực biến thái.
Chọc vào người như Vương cảnh, Hoàng cảnh, thì tùy ý có thể trốn thoát.
Thế nhưng mà bây giờ, tại sao lại trêu chọc vào sự tồn tại cao hơn mình đến ba bốn cái cảnh giới.
Ngươi chán sống rồi ư.
Trong lòng Hắc Long yêu tôn rầu rĩ.
Bởi vì hắn và tiểu tử này có vinh cùng vinh, có chết cùng chết.
Nếu như tiểu tử này bất cẩn chết đi, hắn cũng phải chết theo.
Bên ngoài, Lục Trần không biết suy nghĩ của Hắc Long yêu tôn, nếu như biết, chắc chắn sẽ im lặng, cho dù hắn có hay làm ầm ĩ, cũng không dám đắc tội đến cấp bậc như Thánh cảnh.
Dù sao thì dựa vào cảnh giới hiện tại của hắn, thực lực không cho phép hắn trêu chọc vào tồn tại ở tầng thứ này.
Lần này, thật sự là do đối phương tự tìm tới cửa.
Đối với chuyện này, Lục Trần cảm thấy cực kỳ oan uổng.
Nhưng mà, hiện tại Lục Trần không có thời gian rảnh để ý đến cái khác, cặp mắt hắn nhìn chăm chú tên trung niên áo đen trước mặt, vẻ mặt mang theo sự chú ý và cảnh giác.
"Không biết vãn bối có chỗ nào mạo phạm tiền bối, khiến tiền bối đường đường là nhân vật cấp Thánh cảnh cũng không tiếc tìm đến vãn bối gây phiền toái như vậy." Một lúc sau, Lục Trần thử mở miệng thăm dò.
Đầu óc đang nhanh chóng vận chuyển.
Đầu tiên khí tức của người này và thanh niên áo bào đen đều thuộc về cùng một loại khí tức ma đạo, chắc hẳn là đồng môn, chẳng lẽ cường giả này là trưởng bối của thanh niên áo bào đen hay sao.
Lê Hoa ma quân híp mắt, cặp mắt mang vẻ tán thưởng, nói: "Quên mất không tự giới thiệu, ta tên Lê Hoa."
"Nhưng ngươi cũng không cần quá sợ hãi, lần này ta tới tìm ngươi, cũng không phải tới làm hại ngươi, mà là có chuyện muốn làm phiền ngươi."
Lục Trần lập tức nhã nhặn từ chối: "Tiền bối có thực lực cao thâm, nếu là chuyện đến cả tiền bối cũng không giải quyết được, một vãn bối như ta làm sao có thể giúp một tay được."
Lê Hoa ma quân cười khẽ nói: "Tiểu tử láu cá, chuyện này của ta người khác không thể giúp, chỉ có người đi vào như các ngươi mới có thể giúp đỡ."
Nghe được câu này, đồng tử Lục Trần hơi run lên, người đi vào, đương nhiên là chỉ hai mươi vạn người từ bên ngoài đi vào kia.
Nhưng điều khiến Lục Trần nghi ngời đó là, tại sao đối phương lại để mắt tới hắn.
Mà không đi tìm đến những người khác?
Dường như nhìn ra ý nghĩ của Lục Trần, Lê Hoa ma quân nói: "Trong số người đi vào như các ngươi, phần lớn đều là người vô dụng, chỉ có một vài cấp bậc thiên kiêu, mới có thể giúp đỡ được chúng ta."
Lời này vừa nói xong, trong lòng Lục Trần càng cảnh giác, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, những người khác chắc chắn cũng đều bị ngấp nghé.
Trong lòng Lục Trần to gan suy đoán, đó chính là ngay từ khi bọn họ đi vào, chỉ sợ đều đã bị để mắt tới, tiếp đó thế lực sau lưng người này phái ra Vương giả, cũng chính là những người tự xưng là sứ giả tới tìm bọn họ.
Còn mình thì là một ngoại lệ, đã đánh giết một tên Vương giả tuyệt đỉnh rơi xuống Vương cảnh.
Vậy nên, người phái ra lại càng mạnh hơn.
Phái một Thánh cảnh tìm tới.
Lúc này, Lê Hoa ma quân nhìn thấy Lục Trần yên lặng, ném ra một quả bom nặng ký: "Người đi vào từ bên ngoài như các ngươi, đơn giản là muốn tìm kiếm truyền thừa của bốn người kia, nói thật cho ngươi biết, truyền thừa của bốn người kia bị bọn ta nắm giữ ở trong tay, nếu như ngươi dựa theo yêu cầu của ta đi hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể cho ngươi truyền thừa của bốn người kia."
Lục Trần nghe được lời nói của Lê Hoa ma quân, thì đã rõ ràng lời nói của hai đệ tử Cầm Thánh cung.
Lúc ấy hai đệ tử đang thảo luận, nói bọn họ cũng không có nắm giữ hạch tâm truyền thừa của bốn vị tiên tổ.
Hiện tại xem ra là thật.
Nhưng mà, Lục Trần lại vẫn hỏi về nghi vấn trong lòng: "Người bên ngoài, chẳng phải là nghe không hiểu các ngươi nói chuyện sao, tại sao các ngươi lại nói ngôn ngữ của bọn ta."
Đây là nghi vấn của Lục Trần.
Trước khi đi vào, người của Tứ Thánh sơn nói rất rõ ràng, rằng hậu duệ thượng cổ ở bên trong, bọn họ nghe không hiểu ngôn ngữ thượng cổ.
Thế nhưng vừa vào đến, đám người này đã nói ngôn ngữ của bọn họ.
Lê Hoa ma quân không vui nói: "Người trẻ tuổi, vấn đề này của ngươi hỏi có hơi ngu xuản, trước kia những người đi vào chỉ là một vài người có thiên phú cực kỳ kém mà thôi, sao bọn ta có thể để ý đến bọn họ."
"Hơn nữa bằng vào cảnh giới của bọn ta, chỉ cần dùng thần niệm quét qua, lập tức có thể biết rõ ngôn ngữ của các ngươi, những người từ ngoại giới đi vào mà sử dụng quét thần niệm với bọn ta, thì cỏ trên phần mộ đã cao đến mười trượng rồi."
Lục Trần lập tức im lặng, thảo nào những người kia nói muốn học tập ngôn ngữ Thượng cổ, trước đây cũng đã dùng thần niệm quét qua, chỉ có điều tất cả đều đã chết hết mà thôi.
Lê Hoa ma quân tiếp tục nói: "Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, nhưng mà ta nói cho ngươi rõ, truyền thừa mà các ngươi muốn tìm ở ngay trên tay của ta, muốn đạt được truyền thừa, thì cần phải phối hợp với ta, rõ chưa."
Lục Trần chậm rãi nói: "Lời này, các ngươi đã nói với bao nhiêu người đi vào rồi."
Lê Hoa ma quân cười nói: "Xem ra ngươi lại trở nên thông minh rồi."
Lục Trần: "..."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất