Chương 466: Cũng không sợ đùa với lửa có ngày chết cháy
Lục Trần nhìn thoáng qua xung quanh, trong lòng kinh ngạc, nơi này không phải chỗ sinh sống của mấy con long ngạc sao?
Quả nhiên trong bóng râm cách đó vài mét, nhìn thấy mấy con long ngạc.
Lê Hoa ma quân đứng trên không trung, khí tức ma đạo mạnh mẽ bộc phát. Trên bầu trời, hội tụ một đám ma vân màu đen khiến bầu trời đang sáng bừng đột nhiên trở nên âm u.
Trong ma vân có một tia chớp màu đen khuấy động, va chạm tạo ra tiếng sấm rền vang.
Ma uy của Lê Hoa cuồn cuộn, thánh uy mênh mông bao trùm bầu trời, mặt nước rộng lớn phía dưới nổi lên từng lớp sóng.
Mấy con long ngạc bên dưới thấy tình hình không ổn, lập tức đâm đầu chui xuống nước.
“Lê Hoa, ngươi muốn chết à?”
Đột nhiên vang lên một tiếng nói ẩn chứa sự tức giận, bên dưới mặt nước rộng lớn này có một khí tức vô cùng khủng khiếp đang dậy lên.
Rầm rầm!
Một con quái vật khổng lồ xé nước, những cột sóng khổng lồ cao hàng chục trượng bắn tung tóe, lập tức có một con thú khổng lồ trôi nổi trong không trung.
Đây là một con long ngạc to như núi, cơ thể sừng sững khổng lồ, cái đuôi dài hàng trăm mét, lớp vảy đen phủ đầy ánh kim lạnh lẽo, đôi mắt sáng rực ẩn chứa sự phẫn nộ và ánh sáng âm u.
Con Long Ngạc này tỏa ra khí tức cực kỳ đáng sợ và nặng nề, huyết khí quanh người tràn lan, ngập tràn uy áp, khiến hư không hơi rung động như sắp sụp đổ.
Lục Trần nhìn con thú khổng lồ màu đen này, cặp mắt trợn tròn, nhất là uy áp khủng bố tràn ngập ra, khiến trong lòng hắn sinh ra cảm giác ngạt thở…
Quả nhiên giống như suy đoán của hắn, mấy con long ngạc nhỏ kia đều có phụ mẫu, hoặc là gia gia nãi nãi.
Trên người con long ngạc này mang đến cho hắn cảm giác cái gì là tuyệt vọng.
Sắc mặt Lục Trần trắng bệch, ma tu bên cạnh hắn đã đủ mạnh nhưng cự thú tiền sử trước mặt này e rằng còn mạnh hơn nhiều.
Thánh Vương!
Con long ngạc này chắc chắn đạt tới cảnh giới Thánh Vương, ở bên ngoài mười vực cũng phải là bá chủ một phương, có thể sừng sững đứng đầu mười vực.
Mười vực không có long ngạc bởi vì chúng đã tuyệt chủng, nhưng ai mà ngờ rằng bên trong bí cảnh Tứ Thánh lại có long ngạc, còn có cả long ngạc cấp bậc lão tổ tông.
Nếu tin tức trong này truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ tạo lên chấn động lớn.
“Hàn Mặc tiền bối.” Lê Hoa ma quân cười tà nói.
Mặc dù Long Ngạc trước mặt này là Thánh Vương còn hắn chỉ là Thánh Quân, nhưng trong lòng Lê Hoa không hề căng thẳng chút nào, bởi vì Hàn Mặc sẽ không dám ra tay với hắn.
“Có việc thì nói.” Long ngạc mở miệng nói tiếng người, đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm Lê Hoa, huyết khí quanh thân cuồn cuộn khiến mảnh thiên địa này tràn ngập cảm giác ngột ngạt đáng sợ.
Thái độ lạnh lùng của long ngạc khiến cho trong lòng Lục Trần thấy rùng mình, xem ra hai sinh linh trước mặt này có thù hận.
Bề ngoài nhìn thì bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã chửi tục, cái tên gia hỏa tự xưng Lê Hoa đáng chết này, đưa mình đến đây làm gì, lỡ như vị long ngạc Thánh Vương trước mặt này giận lây sang hắn thì sẽ là tai họa ngập đầu.
Long ngạc tùy tiện tỏa ra khí tức đã khiến hắn áp lực khó chịu rồi.
Lê Hoa ma quân nói: “Hàn Mặc tiền bối, đừng kích động như vậy, hôm nay ta đến tìm ngươi là có chuyện tốt, đối với ngươi và ta đều là một chuyện cực tốt.”
Nhưng mà long ngạc tên Hàn Mặc kia không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lê Hoa, trong mắt hiện lên sát khí.
Đột nhiên quang mang lóe lên, long ngạc to như núi biến mất, phía trước Lục Trần xuất hiện một nam tử vai hùng lưng gấu, người cao ít nhất phải một trượng, đội trời đạp đất.
Cơ bắp cơ thể bùng nổ, gân xanh phồng lên giống như từng con rồng.
“Nói xong thì cút.” Long ngạc hóa thành nam tử, nhìn Lê Hoa ma quân lạnh lùng quát.
Lê Hoa ma quân mỉm cười nói: “Hàn Mặc tiền bối, chúng ta đã đồng ý giao dịch với một thế lực bên ngoài, có cơ hội ra khỏi đây. Chúng ta đã bị giam trong này mấy chục vạn năm, chẳng lẽ tiền bối không muốn ra ngoài sao?”
“Hiện giờ ở bên ngoài có rất nhiều Nguyên Thần tiến vào, trong đó không thiếu võ giả thiên kiêu đỉnh cấp, chỉ cần bọn họ có thể phá vỡ phong ấn thì chúng ta có thể ra khỏi nơi này.”
“Nhưng điều kiện đầu tiên là phải cân nhắc được thực lực của người ngoài, thực lực không đủ, xâm nhập vào phong ấn cũng sẽ chết. Lực phòng ngự của tộc Long Ngạc được công nhận là mạnh nhất, cho nên ta mang theo người thanh niên này tới là để khiêu chiến một hậu duệ của tiền bối.”
“Tuy con nối dòng của Long Ngạc là Siêu Phàm cảnh nhưng mà lực phòng ngự vô song, người thanh niên này nhất định không phá vỡ được, nếu có thể phá vỡ thì tỷ lệ chúng ta ngoài càng lớn hơn.”
Lê Hoa ma quân nói năng lưu loát.
Mà lời của Lê Hoa ma quân lại khiến sắc mặt hai người thay đổi.
Vẻ mặt Lục Trần trở nên trầm tư.
Nếu như đoán không sai thì thì thế lực bên ngoài giao dịch với vị trung niên ma đạo trước mặt này là Tứ Thánh sơn.
Mà từ lời nói của hắn cũng không khó để đoán ra rằng họ bị mắc kẹt trong bí cảnh, cần người ngoài trợ giúp, sau khi phá vỡ một loại phong ấn nào đó mới có thể ra ngoài.
Người phá vỡ phong ấn cần từ Nguyên Thần cảnh trở xuống.
Cái tên Kiếm Tam công tử của hắn vẫn khá nổi tiếng, e là trước khi tiến vào đã được báo cáo cho thế lực trong này.
Cho nên vừa tiến vào đã bị theo dõi.
Chuyện này cũng có thể giải thích, vì sao tin tức giết Hắc Vân hống đã bị thanh niên áo đen nhanh chóng biết được.