Chương 465: Tộc Ma Bất Tử!
"Đồ con rùa nhà ngươi, cút ra đây cho ta." Lục Trần hướng về rừng rậm không bóng người, tức giận mắng chửi.
Thấy đối phương mang sư muội đi, Lục Trần tức thật sự.
Thế nhưng xung quanh không có một người nào đáp lại.
Tuy sư phụ lưu lại hậu chiêu đề phòng khi sư muội gặp nguy hiểm, nhưng mà ở tình huống không gặp nguy hiểm, đối phương lại mang sư muội đi, vậy thì mình cũng không có cách nào.
Nhưng may mắn duy nhất là, tính mạng của sư muội thì không đáng lo.
"Thực lực."
Lúc này, Lục Trần cảm nhận được rõ ràng tầm quan trọng của thực lực.
Nếu như mình là một Thánh cảnh, đối phương còn có thể mang sư muội đi ư.
Tất nhiên là không thể.
Trong lòng Lục Trần dâng lên một sự bất đắc dĩ vô cùng.
Thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, không thể so sánh được với những lão quái vật đã tu luyện mấy ngàn năm, mấy vạn năm.
Đột nhiên, Lục Trần cảm thấy có gì đó không đúng, luôn cảm giác như có người đang kêu gọi hắn.
Ánh mắt hắn xuất hiện ánh sáng, tinh thần tiến vào trong thức hải.
Quả nhiên, là nguyên thần hình rồng trong thức hải kia.
"Tiểu tử, ngươi gây ra đại họa rồi, sao ngươi lại chọc tới bọn họ." Hắc Long yêu tôn nhìn lên một bóng người ngưng kết trước mặt, hỏi.
"Ngươi biết lai lịch của bọn họ sao?" Ánh mắt Lục Trần lóe lên.
Hắc Long yêu tôn nói: "Đương nhiên rồi."
"Bọn họ là ai." Lục Trần hỏi.
Hắc Long yêu tôn nói: "Tộc Ma Bất Tử, một nhánh lớn mạnh mẽ trong Ma tộc, giết không chết, giết chết còn có thể phục sinh, nhất là lão quái vật trong tộc Ma Bất Tử, lại là nhiều vô số kể, ngay cả cấp bậc Thiên Tôn cũng không dám trêu chọc bọn họ, người của mạch này đi đến nơi nào, cũng đều sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu."
"Giết không chết à." Ánh mắt Lục Trần lấp lóe.
Lời nói của nguyên thần hình rồng này, đã xác thực suy đoán ở bên ngoài, người thanh niên áo đen kia bị mình đánh chết bốn năm lần, thật sự có thể không ngừng sống lại.
Nghĩ tới đây, Lục Trần nhếch miệng, nói: "Gần như giết không chết, nhưng không có nghĩa là thật sự giết không chết, chí ít mỗi khi chết đi một lần, thực lực sẽ bị hạ xuống."
Hắc Long yêu tôn nghe được lời nói của Lục Trần, hai con mắt sắp lồi cả ra ngoài, kinh ngạc nói: "Ngươi đã động thủ với bọn họ rồi à."
Lục Trần nói: "Vừa mới giết một tên Vương giả tuyệt đỉnh chết bốn năm lần, làm cho đối phương rớt xuống đến Nguyên Thần cảnh."
Hắc Long yêu tôn nghe xong lời này, như bị sét đánh.
Không phải hắn không có nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của tiểu tử này, nhưng có lẽ là thật.
Có lẽ bởi vì chém giết một Vương giả tuyệt đỉnh của tộc Ma Bất Tử, giết tới rơi xuống Nguyên Thần cảnh, mới khiến Ma quân tìm đến.
Khí tức cuối cùng vừa mới ở bên ngoài kia, thuộc về cấp bậc Ma quân.
Lục Trần có hơi quái dị nhìn nguyên thần hình rồng, nói: "Làm sao ngươi biết bọn họ là tộc Ma Bất Tử."
Hắc Long yêu tôn ngạo nghễ nói: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta là Hắc Long yêu tôn, năm đó là một những người đứng đầu ở khắp Hắc Ám thiên, sống mấy trăm ngàn năm, chuyện gì mà còn không gặp qua, đương nhiên có thể cảm nhận được khí tức của tộc Ma Bất Tử."
Lục Trần nhếch miệng, nói: "Ngươi đừng có mà khua môi múa mép nữa."
"Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì."
Hắc Long yêu tôn liếc nhìn Lục Trần, đối phương rõ ràng đang khinh bỉ hắn.
Lục Trần nói: "Nếu ngươi là Hắc Long yêu tôn, còn có thể bị hù dọa thành cái hình dạng này sao."
Hắc Long yêu tôn thổ huyết, nói: "Ta từ Thiên Tôn cảnh rơi xuống đến Hoàng cảnh, ta có thể không sợ sao."
Lục Trần nói: "Vẫn còn khoác lác, nếu như khoác lác mà bị sét đánh, thì ngươi có lẽ đã bị đánh chết vô số lần rồi."
Hắc Long yêu tôn: "..."
"Không tốt, người kia trở về." Đột nhiên, Hắc Long yêu tôn vội vàng nói.
Lục Trần tâm niệm vừa động, rút khỏi thức hải.
Quả nhiên, một trận gió nhẹ thổi tới, nam tử trung niên lúc trước mang sư muội đi, đã quỷ dị xuất hiện ở trước mặt hắn.
Mắt Lục Trần trợn lên giận dữ nhìn đối phương: "Sư muội ta đâu, trả sư muội lại cho ta, ta bằng lòng trợ giúp ngươi."
Lê Hoa ma tôn cười tà nói: "Lúc trước nếu như đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, ta cần gì phải bắt sư muội của ngươi đi."
"Nhưng mà, sư muội của ngươi tạm thời đang ở một nơi an toàn, chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, ta đương nhiên sẽ thả sư muội của ngươi ra."
"Không được, ngươi phải..." Lục Trần cố nói lý, nhưng vừa mới nói được một nửa, thì dừng lại.
Sư muội tạm thời đang ở trong tay đối phương, có thể còn an toàn hơn đi theo mình, đối phương cũng không dám ra tay với sư muội, thế là Lục Trần chuyển đề tài, hỏi: "Đường đường là tiền bối Thánh cảnh lại cần tiểu võ giả Nguyên Thần cảnh hỗ trợ, không biết muốn ta làm cái gì đây."
Lục Trần không thể hiểu được, một tồn tại ma tu Thánh cảnh tại sao lại cần người như bọn họ tiến vào hỗ trợ, dù sao người tiến vào cũng đều là võ giả Nguyên Thần cảnh, không ai vượt qua được tu vi Vương cảnh.
Mặc dù tất cả đều là những nhân vật thiên tài của một thế lực nhưng dù sao vẫn còn rất yếu, rất khó để giúp một Thánh cảnh.
Lê Hoa ma quân nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, cứ đi với ta là được.”
Lê Hoa ma quân nói xong thì thân hình chợt lóe lên, bay về phía xa.
Lục Trần đi theo phía sau hắn.
Lê Hoa ma quân cố ý làm chậm tốc độ lại để Lục Trần có thể theo kịp bước chân hắn. Nửa giờ sau hai người đến trung tâm trên không của một đầm lầy.
“Đây là…”