Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 468: Một kiếm giết chết

Chương 468: Một kiếm giết chết


Chỉ cần lão nhị thắng thì Lê Hoa sẽ không có lý do gì để gây khó dễ cho hắn, kể cả Phán quyết giả trong bóng tối.
"Đi nào, chỉ cần ngươi có thể phá vỡ phòng ngự của hắn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi." Lê Hoa đứng bên cạnh, nhìn Lục Trần nói: "Tuy nhiên, không được dùng Thánh khí."
Lê Hoa cũng muốn xem sức chiến đấu của Lục Trần, dù sao dám đánh lén một Vương giả tuyệt đỉnh mà lại thành công, tuyệt đối không phải một người tốt.
Thân hình Lục Trần chợt loé lên, đứng đối diện long ngạc chưa đến mười thước.
Long ngạc gắt gao nhìn Lục Trần, toàn thân nó nổi lên huyết khí cuồn cuộn, nhanh chóng tới trước mặt Lục Trần. Nó lập tức xoay thân thể, một cái đuôi lớn mang theo tiếng gió như hổ gầm bổ xuống.
Lực công kích của long ngạc rất hung bạo, cái đuôi khổng lồ dài gần bảy tám thước quét tới có thể dễ dàng chém đứt người cùng cảnh giới.
Cơ thể Lục Trần nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời sau lưng hắn có một kiếm bay ra, ánh bạc chói mắt. Hắn dùng kiếm ý bao phủ bề mặt thân kiếm khiến cho thân kiếm càng trở nên sắc bén và rực rỡ.
"Kiếm ý."
"Kiếm ý."
Lê Hoa ma quân và Hàn Mặc đang theo dõi trận chiến đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Lê Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, không nghĩ Lục Trần đã lĩnh ngộ kiếm ý, còn vẻ mặt Hàn Mặc lại trở nên khó coi.
Vảy của long ngạc bọn họ vô cùng cứng cáp, nhưng có một chút sức mạnh là khắc tinh của lớp vảy, ví như người giỏi dùng kiếm. Đối với long ngạc, chúng sợ nhất là những người giỏi dùng kiếm.
Bởi vì một số kiếm quyết uy lực lớn và cực kỳ sắc bén có thể xuyên thủng lớp phòng ngự của vảy.
Ngoài kiếm quyết ra, điều đáng sợ nhân đối với tộc Long Ngạc chính là kiếm tu đã ngưng tụ ra kiếm ý.
Kiếm ý được ngưng tụ từ kiếm khí vô hạn, sức mạnh của nó gấp hàng chục, hàng trăm lần kiếm khí. Kiếm ý giống như dòng nước, không gì có thể phá vỡ, không có chỗ nào không thể xâm nhập được, có thể dễ dàng cắt được vảy.
Hai người đều hơi khiếp sợ trong chốc lát, một võ giả nhỏ bé Nguyên Thần cảnh lại có thể ngưng tụ kiếm ý.
Sau đó họ đã phục hồi lại tinh thần.
Lê Hoa ma quân mỉm cười, Lục Trần lại cho hắn một bất ngờ.
Lục Trần càng lợi hại thì hy vọng tự do của họ lại càng lớn.
Hàn Mặc nghĩ cho con mình nên rất lo lắng.
Lục Trần đứng trên không trung điều khiển Ngân Nguyệt, kiếm ý không ngưng bao phủ lên thân kiếm để tăng cường uy lực.
Con long ngạc bên dưới đã cảm nhận được sự nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm bạc trên không, nó có thể cảm nhận được uy hiếp của cái chết trên thanh kiếm.
Long ngạc uốn éo thân thể mang theo mùi máu nồng nặc lao về phía Lục Trần trên trời.
Long ngạc chuẩn bị ra đòn trước nhằm chiếm lợi thế.
"Đi."
Lục Trần đã ngưng tụ đủ uy lực, kiếm chỉ áp sát vào nhau, hướng về phía đầu long ngạc.
Ngân Nguyệt bao phủ kiếm ý, bao bọc kiếm khí vô hạn rồi rơi xuống, uy thế vô sung không gì cản nổi.
Xoẹt!
Một luồng sáng bạc ngay lập tức xuyên thủng đầu con long ngạc, mũi kiếm nhô ra từ hàm dưới của nó.
Con long ngạc bị Ngân Nguyệt đâm thủng đầu, thân hình khổng lồ cứng ngắc giữa không trung khoảng chừng một giây, sau đó thân hình khổng lồ rơi từ không trung đáp xuống mặt nước khiến sóng nước bắn tung toé.
"Một kiếm chém chết long ngạc, tuyệt vời, ha ha." Lê Hoa ma quân vỗ tay kêu lên với giọng điệu tán thưởng khi nhìn thấy một màn như vậy.
Kỳ vọng của hắn đối với Lục Trần ngày càng cao, một thiên kiêu tuyệt thế Nguyên Thần cảnh lĩnh ngộ được kiếm ý đang đứng trước mặt hắn, có người này, cơ hội được ra ngoài ngày càng lớn.
Bốn con long ngạc nhìn thấy huynh đệ mình chết, chúng chạy đến bên cạnh thi thể gào thét.
Hàn Mặc ngơ ngác đờ đẫn nhìn thi thể trên mặt nước, hai mắt hắn đỏ lên, trên người hắn phát ra một luồng khí tức bạo ngược vô cùng. Đôi mắt hắn gắt gao bám lấy Lục Trần, sát ý bạo loạn, hận không thể một chưởng đánh chết Lục Trần.
Làm phụ thân lại trơ mắt nhìn đứa con chết trước mặt mình, trong lòng Hàn Mặc tràn ngập phẫn nộ.
"Hàn Mặc, tốt hơn hết là người nên kiềm chế lại sự nóng nảy của mình, đừng quên những lời Phán quyết giả đại nhân đã nói." Lê Hoa ma quân đứng bên cạnh lạnh lùng nói một câu.
Lục Trần phát hiện không nhìn lầm người, thanh niên mặc y phục rách rưới, tóc tai bù xù đứng ở cửa, không phải Lạc Thiên thì là ai.
Lạc Thiên là thái tử của hoàng triều Lạc, cũng là hoàng triều mà Lục Trần ngồi truyền tống trận vượt qua lãnh thổ tiến về Hoang vực. Nửa năm trước cùng sư muội đến Thanh vực từ Hoang vực, hắn còn chạy tới hoàng cung Lạc ngồi truyền tống trận đến hoàng thành Viêm.
Khi hắn dùng tên giả Kiếm Tam, Lạc Thiên từng đi theo hắn một khoảng thời gian, có thể coi là tiểu đệ của hắn.
Lạc Thiên ở hoàng thành Lạc thuộc loại đứng đầu, mặc dù phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh vực không lớn, nhưng cũng không đến nỗi lăn lộn thành bộ dạng ăn mày chứ.
"Để hắn đi vào." Lục Trần lấy lại tinh thần, thản nhiên mở miệng nói.
Vu Chiến đi qua, thương lượng với hộ vệ ở cửa, hai tên hộ vệ lập tức đổ mồ hôi lạnh, bọn họ không hề nghĩ rằng người ăn mày ở cửa vậy mà lại có quan hệ với Vu Chiến thiếu gia, lúc này sợ tới mức cả người đổ mồ hôi, cũng may Vu Chiến không làm khó bọn họ, dẫn 'tên ăn mày' đi tới bên cạnh Lục Trần.
Lạc Thiên nhìn thấy Lục Trần, ấp úng nói không nên lời.
Thấy Lục Trần nghi hoặc, hắn há to mồm, chỉ chỉ vào lưỡi bên trong.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất