Chương 469: Các đại nhân vật các nơi cùng nhau đánh cờ
Lời nói của Lê Hoa ma quân khiến cho Hàn Mặc tỉnh táo lại, khống chế cảm xúc bản thân, nhưng mà phẫn nộ và bi thống trong đáy mắt vẫn chưa thể tan đi được.
"Tiểu tử, khối ngọc phù này cho ngươi." Lê Hoa ma quân nhìn về phía Lục Trần, ném ra một khối ngọc phù, nói: "Đây là ngọc phù dùng để truyền tống, có thể truyền tống đến một địa điểm được chỉ định, còn có thể truyền âm. Ngươi cứ đợi ta, khi nào ta truyền âm cho ngươi, ngươi lập tức bóp nát ngọc phù, sau đó truyền tống đến trước mặt ta."
Lê Hoa ma quân nói xong, xé rách không gian và biến mất.
Để Lục Trần ở lại một mình.
Lục Trần cạn lời.
Tên khốn Ma quân này, khiến ta đi giết chết dòng dõi của một vị Thánh Vương, còn ném ta ở lại đây.
Nhưng bản thân vẫn cảm thấy khá an tâm bởi vì vị Thánh Vương này dường như e ngại Phán quyết giả trong bóng tối, không dám động thủ giải quyết bản thân.
"Tiền bối, thật ra là do hắn bắt sư muội ta làm con tin, bắt ép ta phải làm việc cho hắn, ta cũng là bị ép buộc mà thôi" Lục Trần nhìn nam tử cường tráng trước mặt và nói.
Hàn Mặc không để ý đến Lục Trần, chỉ ngơ ra nhìn kỹ thi thể trước mắt.
Thân hình Lục Trần chợt lóe lên, đến cạnh bên thi thể.
Khi hắn đi đến bên thi thể, ánh mắt bốn con long ngạc nhìn Lục Trần mang theo tràn đầy thù hận, hận không thể ăn thịt uống máu Lục Trần.
Lục Trần phất tay, lấy Ngân Nguyệt ra, cùng lúc đó kiếm ý còn sót lại trong vết thương bị hấp thu hết.
Hàn Mặc nhìn Lục Trần, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, chuẩn bị phất tay đánh bay Lục Trần, nhưng hành động tiếp theo của Lục Trần khiến hắn chần chờ, buông tay xuống.
"Có lẽ còn có thể cứu chữa được." Lục Trần nói thầm một câu trong lòng.
Hắn có một ý tưởng rất to gan, nếu long ngạc Thánh Vương ở trước mắt này có thù với Lê Hoa ma quân, mà mình lại có thể cứu sống long ngạc con, nhằm khi có thể thu được cảm tình của long ngạc Thánh Vương này.
Thậm chí còn có thể hiểu rõ được chuyện gì đã xảy ra.
Tuy long ngạc con bị đánh xuyên đầu, nhưng vẫn còn chút hy vọng cứu sống được, chỉ là sức sống quá mỏng mảnh, đang trong lúc hấp hối.
Cần có một số loại dược liệu trân quý mới có thể kéo trở về giữ bờ sinh tử. Mà Hàn Mặc rõ ràng không có loại dược liệu cấp bậc cao như vậy, mặc dù bản thân hắn là một vị Thánh Vương có tu vi thông thiên, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con của mình ra đi như vậy mà không thể cứu vãn được tý nào.
Lục Trần móc ra một bình Chân Long dịch, đút vào miệng của long ngạc con sắp chết đi.
Chân Long dịch theo cổ họng, chảy vào trong thân thể.
Long ngạc bị một vầng sáng màu ngà sữa bao phủ, tỏa ra sinh cơ cường đại, vết thương bị đâm xuyên đang dần khép lại.
Thình thịch thình thịch!
Nhịp tim vốn mỏng manh đột nhiên mạnh mẽ trở lại.
Hàn Mặc chứng kiến hình ảnh này, lập tức kích động.
Không bao lâu, long ngạc con vốn sắp chết đi lại được Lục Trần cứu sống.
"Cứu được rồi." Lục Trần thở phào một hơi.
Chân Long dịch không hổ là bảo vật của tộc Chân Long, là một loại bảo dược hiếm thấy, chỉ cần còn một hơi thở cũng có thể kéo người chết quay về từ tay Diêm Vương, đây không phải chỉ là lời nói quá đâu.
Long ngạc con sống lại, nhìn chung quanh một cách mê mang.
Khi nhìn thấy Lục Trần ở phía trước, trong ánh mắt hiện lên tia sợ hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Bốn con long ngạc con nhìn thấy Lục Trần cứu sống huynh đệ của họ, không còn thù hận nữa, mà chạy vòng quanh Lục Trần một cách đầy hưng phấn.
"Tiền bối."
Lục Trần đứng dậy, ôm quyền nói với Hàn Mặc: "Suýt chút nữa đã giết lệnh lang, ta thật sự xin lỗi."
Hàn Mặc quay đầu, một đôi mắt uy nghiệm nhìn vào Lục Trần, đối phương có thể lấy ra Chân Long dịch cứu sống nhi tử của ta, cũng không tính xấu, lại là một người có khí phách, dù gì thì Chân Long dịch cũng cực kỳ trân quý.
Đôi mắt của Hàn Mặc mang theo tia cảm kích, mở miệng nói: "Đa tạ."
Lục Trần khiêm tốn nói: "Tiền bối quá khách khí rồi."
Lục Trần nhìn thấy ánh mắt của Hàn Mặc đã hiền hòa hơn ban nãy rất nhiều, đồng thời cũng thu lại khí thế cường đại của bản thân, nhìn đến sự tức giận của đối phương đã hoàn toàn tan đi hết.
"Tiền bối, nơi này rốt cuộc là đâu vậy, ai là người nắm giữ nơi này." Lục Trần nhìn về phía Hàn Mặc hỏi.
Trước khi tiến vào bí cảnh, Lục Trần còn thật sự cho rằng, bí cảnh Tứ Thảnh là nơi ẩn cư của bốn vị tổ tiên của Tứ Thánh sơn.
Nhưng hiện tại xem ra những thứ bên ngoài đồi đãi đều là giả hết.
Đầu tiên một số sinh linh cư trú ở đây đều quá kinh khủng, ví như trước mặt liền có một vị Thánh cảnh, trong bóng tối còn có một vị với thực lực phất tay đã có thể đánh bay Thánh cảnh, một sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Hơn nữa trước khi Lê Hoa ma quân rời đi, khi hắn nhắc đến tứ thánh Cầm Kỳ Thi Họa, hắn không có một chút tôn trọng nào. Giống như trong mắt hắn, bốn vị thánh Cầm Kỳ Thi Họa cũng như những kẻ ngoại lai.
Khu bí cảnh này hoàn toàn không phải là của bọn họ.
Bọn họ chỉ là tu hú chiếm tổ chim, hoặc là ngẫu nhiên đạt được bí cảnh, người của Tứ Thánh sơn đã công bố với bên ngoài, bí cảnh là bốn vị tiên thánh.
Hàn Mặc nghe được lời nói của Lục Trần, trong đôi mắt lóe ra vẻ phức tạp, một lúc sau, mở miệng nói: "Đây là nơi lưu đày."
"Nơi lưu đày."
Lục Trần ngẩn ngơ, không hiểu gì cả.
Hàn Mặc nói: "Lai lịch của người vừa rồi ngươi cũng đã biết, bọn họ là tộc Ma Bất Tử, đây là một chủng tộc khủng bố được phân bố khắp nơi, phân nhánh cường đại nhất của Ma tộc, xưng danh là bất tử vĩnh hằng."
Hàn Mặc tự hỏi tự trả lời.
Lục Trần híp mắt, thật là tộc Ma Bất Tử.
Nguyên thần hình rồng trong đầu có nói qua Lê Hoa ma quân là tộc Ma Bất Tử.
Lúc ấy, Lục Trần cũng không hoàn toàn tin tưởng, mà là bán tín bán nghi.
Bây giờ nghe vị Thánh Vương ở trước mặt nói như thế, có lẽ đó là sự thật rồi.
Có lẽ thật sự là tộc Ma Bất Tử.
Chẳng lẽ nguyên thần hình rồng trong đầu, thật sự là Hắc Long yêu tôn, nghĩ như vậy, Lục Trần cảm giác cực kỳ hoảng sợ.
Nếu thật sự là nguyên thần của Hắc Long yêu tôn, sao có thể sẽ yếu như vậy, nguyên thần chỉ đạt cấp độ Hoàng cấp.
Nhị sư phụ từng nói nguyên thần của Hắc Long yêu tôn cho dù là lôi đình ngưng kết từ Tỏa Long trang đánh xuống cũng không chết, Tỏa Long trang chỉ cần đánh một tia sét xuống đã có thể dễ dàng hủy diệt nguyên thần Hoàng cảnh.
Hàn Mặc trầm giọng nói: "Nơi lưu đày, ý là bị lưu đày vĩnh viễn, người ở trong đây sẽ bị lưu đầy một cách vĩnh viễn."
"Hơn nữa khi vào đến đây sẽ bị quyền rủa, thực lực vĩnh viễn không thể nâng cao." dừng một chút, Hàn Mặc lại cung cấp một tin dữ.
Lục Trần giật mình, tiến vào trong này sẽ dính quyền rủa, thực lực vĩnh viễn không có khả năng nâng cao.
Hàn Mặc nhìn thấy sự sợ hãi của Lục Trần, cười nói: "Yên tâm, các ngươi là kẻ ngoại lai, sẽ không dính quyền rủa, chỉ có yêu thú bọn ta, tộc Ma Bất Tử, mạch Vu Thể giới, cùng người cư trú ở thành trì bên ngoài mới dính nguyền rủa."
Lục Trần nghe nói như thế, trong lòng dễ chịu hơn một tý.
Mẹ nó, hắn còn nghĩ rằng bản thân sau khi vào đây cũng sẽ dính phải quyền rủa.
Lục Trần hỏi: "Ngươi bị nhốt ở trong đây bao lâu rồi."
Ánh mắt của Hàn Mặc hiện lên một tia nhớ lại, lắc đầu, nói: "Không rõ lắm, tính đi tính lại, chắc cũng gần ba mươi vạn năm, hoặc là năm mươi vạn, thời gian quá lâu rồi ta cũng chẳng nhớ rõ nữa."
Ba đến năm mươi vạn năm.
Lục Trần ngơ ra.
Tiếp theo là cảm thấy kinh hãi, năm mươi ba mươi vạn năm trước, vị này cũng là Thánh Vương rồi, do ở trong đây dính phải quyền rủa, tu vi đình trệ không tiến thêm.
Nếu ra đến bên ngoài, tu luyện ba mươi năm mươi vạn năm có thể tu luyện đến trình độ đáng sợ như thế nào chứ.
Lục Trần lấy lại tinh thần, hỏi: "Lấy thực lực Thánh Vương của tiền bối, chẳng lẽ cũng không có cách nào thoát khỏi đây sao."
"Ra ngoài…"
Ánh mắt của Hàn Mặc hiện lên một chút cổ quái, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi suy nghĩ nhiều, nơi này dính đến bàn cờ của các đại nhân vật đến từ tộc Ma Bất Tử, Vu Thể giới, Trớ Chú giới, cùng Thần sư trận pháp không gian, cho dù là cường giả Chí Tôn, cũng không cách nào đánh vỡ phong ấn gông cùm xiềng xích."
Lời nói của Hàn Mặc khiến cho đầu óc của Lục Trần mơ hồ.
Hoàn toàn không nghe hiểu lời Hàn Mặc nói.