Chương 81: Nội tình của Thánh Địa (1)
Bọn họ đợi khoảng nửa giờ, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện hai người, chính là Lục Trần và Liễu Khuynh Thành, Lục Trần thu lại trận kỳ, hai người xuất hiện một cách tự nhiên trong tầm mắt của mọi người.
Sau đó, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người Liễu Khuynh Thành.
Uhm, quần áo rất gọn gàng.
Phi!
Bọn ta đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của bọn họ rơi vào trên khuôn mặt của Liễu Khuynh Thành, lập tức không bình tĩnh được nữa rồi, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Khuynh Thành đỏ bừng cả lên, mái tóc hơi rối, trên khuôn mặt trắng nõn còn có một chút mồ hôi, trong nháy mắt, vô số ánh mắt không tốt nhìn về phía Lục Trần.
Tên chó chết này lúc ở trong trận pháp đã làm gì với nữ thần.
Một nhóm người muốn nứt toát ra, nhìn về phía Lục Trần với ánh mắt đầy sát khí.
Thực ra thì bọn họ đã hiểu lầm, Lục Trần cũng không làm gì cả.
Chủ yếu là do thịt kho tàu của Hắc Kỳ Lân quá cay, Liễu Khuynh Thành lại thích ăn loại đồ cay này, bị cay đến thở hồng hộc, nụ cười đỏ bừng, trên cái trán trắng muốt toát ra mồ hôi, làm ướt mái tóc trên trán, đó là lý do tại sao lại tạo ra tình huống như vậy.
“Ngươi tên là Lục Trần.” Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên bên tai Lục Trần.
Lục Trần quay đầu lại, nhìn thấy một lão giả trên người lờ mờ toát ra khí tức vô cùng đáng sợ, nheo mắt lại, đây là một vị Hoàng giả.
“Không sai.”
Lục Trần truyền âm nói.
“Đi theo ta, Thánh chủ đã đợi ngươi lâu rồi.” Vị lão Nhân Hoàng này lên tiếng, cơ thể hắn nhả ra một luồng khí tức vô hình, đám đông xung quanh tự động bị lực lượng vô hình gạt ra, sau đó nắm lấy vai Lục Trần, trực tiếp biến mất khỏi tửu lâu.
“Ha ha ha, ta đã nói rồi, Thánh địa Dao Trì sao có thể cho phép người ngoài chiếm tiện nghi thánh nữ của bọn họ chứ.”
“Bị Hoàng giả bắt đi à.”
Những người xung quanh thấy Lục Trần còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bắt đi, ở bên cạnh cười nhạo.
Một nhóm đệ tử đến từ Thánh địa Dao Trì cũng nở một nụ cười sảng khoái, cho dù là sự tồn tại đáng sợ như cấp Thánh giả cũng không dám lộn xộn trong Thánh địa Dao Trì, huống chi là một tên Siêu Phàm cảnh, xem ra các nhân vật cao cấp cũng không thể chịu đựng được rồi.
Trực tiếp đem đi giam giữ ở Thánh địa, chờ bị xử lý.
“Muội muội, ngươi có sao không, tên khốn đó có làm loạn gì không?” Liễu Thành ở bên cạnh vội vàng hỏi thăm, khẩn cấp muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong trận pháp trong suốt một giờ qua.
Liễu Khuynh Thành trợn tròn mắt: “Ca à, ngươi muốn ta bị lợi dụng đến vậy sao.”
Liễu Thành đột nhiên lộ ra vẻ khó xử, vội vàng nói: “Không phải là do ta sợ ngươi chịu thiệt sao?”
“Ca à, ngươi đừng lo lắng, người vừa rồi là sư huynh của ta.” Liễu Khuynh Thành truyền âm nói với Liễu Thành.
...
Trên bầu trời, một con đại bàng đen bay lượn, cánh chim duỗi ra dài khoảng năm mươi mét, con ngươi của nó sắc bén, mang theo ánh mắt kiêu ngạo bất tuân, trên lưng của nó có hai người ngồi, một già một trẻ, người trẻ tuổi hiển nhiên là Lục Trần, còn ông lão chính là lão Nhân Hoàng.
Con đại bàng đen sử dụng tốc độ cực cao, bay về phía đỉnh núi ở phía xa.
“Lão phu Hồ Hải, là trưởng lão nội môn.” Lão Nhân Hoàng tự giới thiệu, rồi nói: “Thánh chủ bảo ta đến đưa ngươi trở lại Thánh địa Dao Trì, đồng thời làm quen với hoàn cảnh của Thánh địa.”
“Ừm.”
Lục Trần nhẹ gật đầu.
Khuôn mặt của Lục Trần bình tĩnh, không có lộ ra những biểu cảm khoa trương như khiếp sợ, kinh ngạc bởi vì đối phương là một Nhân Hoàng, dù sao thì mình ngay cả cường giả Thánh cảnh cũng đã từng gặp không biết bao nhiêu người, một vị Hoàng giả không thể khiến cho hắn coi trọng.
Tuy nhiên, vẫn còn một chút tôn trọng, cũng không vì sư phụ Diêu Hi của mình là người đứng đầu Thánh địa mà tỏ thái độ cao cao tại thương, kiêu ngạo vênh váo vân vân.
Lục Trần im lặng, Hồ Hải cũng im lặng.
Chẳng qua là Hồ Hải vẫn luôn đánh giá đối phương, tò mò không biết thân phận của đối phương là gì, Thánh chủ lại bảo hắn tới Thánh thành tìm một người tên là Lục Trần, hắn vốn còn nghĩ rằng khi đến Thánh thành muốn tìm một người tên là Lục Trần là rất khó.
Không ngờ là khi đến Thánh thành, gần như ai ai cũng đang thảo luận về Lục Trần.
Người tên Lục Trần này đã làm ra vài chuyện lớn ở Thánh thành, chẳng hạn như liên tục đánh đầu mấy người đứng đầu Siêu Phàm như Lý Hắc, Long Thần, Từ Minh... mặc dù sức chiến đấu rất cao, nhưng lại không khiến cho người ta tin phục, sùng bái... ngược lại lại khiến cho người ta chửi mắng.
Hắn không nói nên lời khi nghe kết quả.
Hóa ra thanh niên tên Lục Trần này đưa tay sờ lên khuôn mặt của thánh nữ Liễu Khuynh Thành, tương đương với hành vi gạ gẫm, hỏi thăm một chút mới biết Liễu Khuynh Thành dẫn đối phương đi ăn, kết quả là người ta đã bố trí trận pháp, ngay cả hắn cũng không có cách nào phá vỡ trận pháp.
Không con cách nào khác ngoài thành thật đứng đợi đối phương từ bên trong đi ra.
Sau một lúc, Lục Trần nói: “Nói cho ta biết một chút về tình hình của Thánh địa, chẳng hạn như có bao nhiêu Hoàng giả, Thánh giả.”
Hồ Hải giật mình, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ nói: “Thánh địa Dao Trì của thúng ta có năm vị thánh, có hơn mười vị chạm đến Bán Thánh, có một trăm lẻ tám vị Hoàng giả, hơn ngàn Vương cảnh, còn về đệ tử từ Vương cảnh trở xuống thì có khoảng mấy chục ngàn.”