Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 82: Nội tình của Thánh Địa (2)

Chương 82: Nội tình của Thánh Địa (2)


Thánh địa Dao Trì, là Thánh địa đứng đầu trong Hoang vực, nội tình hùng hậu, vô số người tự hào khi gia nhập Thánh địa, khi giới thiệu thực lực của Thánh địa, Hồ Hải cũng thấy tự hào, nghe thấy Lục Trần hỏi thăm, đối phương là người mà Thánh chủ muốn gặp, hẳn là có quan hệ với Thánh chủ, cho nên không che giấu, nói sơ lượt một lần.
“Cũng tạm được, cũng không khác gì nhiều các môn phái nhất lưu ở các vực khác.” Lục Trần nhẹ nhàng nói.
Trong số mười vực, Hoang vực là yếu nhất, dù sao thì linh khí cũng quá mỏng, hơn nữa còn là nơi khỉ ho cò gáy, đa phần là nghèo khổ, khốn khó, so với chín vực khác, chẳng hạn như Thanh vực và Huyền vực thì thực lực tổng thể quá yếu, so với Đế Nữ vực và Trung Châu vực phồn vinh thịnh vượng hơn thì càng không cần phải nói.
Lục Trần ở lại Thanh vực ngây người năm năm, đã từng va chạm với đệ tử của các Đạo thống và Thánh địa, sức mạnh tổng thể của nhiều Đạo thống còn mạnh hơn nhiều so với Thánh địa Dao Trì.
Lục Trần như đang suy nghĩ về điều đó, với tu vi cái thế của Nhị sư phụ, tại sao lại sống ở một nơi cằn cỗi như Hoang vực, hắn thực sự không thể hiểu nổi.
Hồ Hải đột nhiên có chút sững sờ, người trẻ tuổi này lại có khẩu khí lớn như vậy, đường đường là Thánh địa đứng đầu trong Hoang vực, mà lại có thể coi như thế lực nhất lưu ở các vực khác, thậm chí còn không phải là đứng đầu, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì hình như đối phương nói không sai.
Trong số mười vực, Hoang vực đúng là cằn cỗi nhất.
Tiếp theo, cả hai đều không lên tiếng, một lúc sau, cuối cùng bọn họ cũng đến được Thánh địa Dao Trì, điều đầu tiên đập vào mắt họ là những ngọn núi khổng lồ tràn đầy linh khí, những đỉnh núi này vô cùng cao lớn, xuyên thẳng lên bầu trời.
Bất cứ nơi nào lồi lõm đều lớn cỡ vài chục sân bóng rổ, tạo ra quảng trường cho các đệ tử hoạt động, có rất nhiều cung điện nằm rải rác trên đỉnh núi, có cung điện vàng son lộng lẫy, có rộng rãi khí thế, có cổ kính, tràn đầy dấu vết của năm tháng.
Đại bàng đen bay ở độ cao thấp, bay tới gần một hồ nước vàng khổng lồ, dưới ánh nắng, sóng lấp lánh, mặt hồ như được nhuộm một lớp màu vàng.
Khi con đại bàng đen bay đã làm xáo trộn linh ngư trong hồ, làm nước bắn tung tóe, một con linh ngư nặng khoảng năm mươi kí nhảy lên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống nước, nước bắn lên tung tóe.
“Long Lân Ngư.”
Khi Lục Trần nhìn thấy con linh ngư khổng lồ đầy đặn thì ngay lập tức nhận ra.
Long Lân Ngư là một trong bát trân, không chỉ có chất thịt thơm ngon, hơn nữa còn bổ khí huyết, là loại cá quý hiếm thượng hạng, Long Lân Ngư cực kỳ thưa thớt, bình thường thì chỉ người có thực lực cao nhát của các Đạo thống lớn, Cổ giáo, Thánh địa mới nuôi Long Lân Ngư.
Hơn nữa còn rất ít.
Lục Trần đã từng thưởng thức một lần, đến nay vẫn không thể quên được hương vị.
Chẹp chẹp!
Lục Trần chẹp miệng một chút, khiến Hồ Hải nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ.
Lục Trần vội ho khan: “Xin lỗi, ta bị cảm, hơi sổ mũi.”
Sau khi dừng lại, hắn lại nghi ngờ hỏi: “Đây là loại của cá gì.”
Hồ Hải vốn định giới thiệu vị trí của Thánh địa cho Lục Trần, giải thích với giọng điệu ngạo nghễ: “Đây là Long Lân Ngư, một trong bát trân, này cực kỳ hiếm, ta có thể nói một cách chắc chắn rằng toàn bộ Hoang vực chỉ có chưa đến một trăm con Long Lân Ngư, một nửa trong số đó là ở hồ Kim Linh ở Thánh địa Dao Trì.”
“Trong hồ Kim Linh này, có tổng cộng bốn mươi hai con Long Lân Ngư, là của Nhàn Thánh, cho dù có người có lấy ra võ học cấp thánh để đổi lấy Long Lân Ngư với Nhàn Thánh thì Nhàn Thánh chưa chắc là sẽ đổi, chỉ khi có thịnh điển , Nhàn Thánh mới lấy Long Lân Ngư ra chiêu đãi.”
Hồ Hải ngạo nghễ nói: “Ta có thể không chút khoe khoang mà nói với ngươi rằng năm đó khi ta còn là một Vương giả, tức là một trăm năm trước, lễ ăn mừng Thánh địa Dao Trì được thành lập một vạn năm, Nhàn Thánh đã đặc biệt lấy ra hai con Long Lân Ngư để chiêu đãi các đệ tử từ trên xuống dưới, ngay cả những đệ tử bình thường cũng nhận được một bát canh Long Lân Ngư, ta nhận được hai bát bởi vì là Vương giả.”
Khi Hồ Hải nói điều này, cơ thể của hắn thẳng như một ngọn giáo dài, mắt hắn lộ vẻ tự hào.
Lục Trần: “...”
Lục Trần không nói nên lời, không phải chỉ là uống hai bát canh Long Lân Ngư thôi sao, có gì đáng để khoe khoang sao, nhưng mà nghe nói ở đây có hơn bốn mươi con Long Lân Ngư, ánh mắt của Lục Trần cũng sáng lên màu xanh lục, nghĩ đến lúc đó ở Thanh vực hắn phải trả một cái giả cực kỳ lớn mới có được một con.
Thánh địa trước mắt có hơn bốn mươi con, trong lòng lập tức trở nên sôi động.
“Hồ Kim Linh này, bao gồm cả mấy ngọn núi phía trước, là địa bàn của Nhàn Thánh.” Hồ Hải nói, chỉ tay về một vài đỉnh núi phủ sương mù cách đó không xa.
Dưới sự giải thích của Hồ Hải, hắn đã hiểu Nhàn Thánh là người thế nào.
Tên thật là Phong Nhàn, tồn tại ở Thánh cảnh tầng thứ nhất, hiệu là Nhàn Thánh, là nhân vật thánh cảnh thanh tâm quả dục, nhàn nhã nhất ở Thánh địa Dao Trì, một trong bốn Thái thượng trưởng lão, có sở thích duy nhất chính là trồng hoa nuôi cá.
Long Lân Ngư ở hồ Kim Linh là do chính Nhàn Thánh nuôi.
Mặc dù Phong Nhàn là người nhàn rỗi nhất trong bốn Thái thượng trưởng lão, nhưng cũng có hai ba nghìn đệ tử, hơn ba mươi đệ tử chân truyền, hàng trăm đệ tử bình thường, bởi vì những đệ tử này được thu nhận liên tục trong khoảng thờ gian mấy ngàn năm, thời gian thời gian thu nhận đệ tử cũng không đồng nhất.
Có đệ tử đã là Hoàng giả, có người cũng chỉ là Ngưng Thần cảnh, suy cho cùng thì khoảng cách giữa thời gian thu nhận đồ đệ cũng quá lớn, chênh lệch tu vi giữa các đệ tử cũng rất lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất