Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 83: Đã nhớ rồi

Chương 83: Đã nhớ rồi


Đừng nhìn đệ tử của Phong Nhàn lên tới hơn một trăm người, nhưng mà so với ba người kia thì kém xa, đệ tử chân truyền của ba thái thượng trưởng lão khác so với tất cả đệ tử của Phong Nhàn cộng lại còn nhiều hơn nhiều, cho nên nói rằng Phong Nhàn chính là Thánh giả nhàn rỗi nhất trong Thánh địa Dao Trì, biệt danh Nhàn Thánh cũng không quá đáng chút nào.
“Đi thôi, đi chỗ tới chỗ khác.”
Sau khi giới thiệu xong nơi này, Hồ Hải vỗ vào lưng con đại bàng đen, lên tiếng nói.
Con đại bàng đen lượn vòng quang vỗ cánh bay về phía xa, trên đường đi, gặp được rất nhiều đệ tử của Thánh địa đang cưỡi đại bàng đen, khi bọn họ nhìn thấy Hồ Hải thì lễ phép chào trưởng lão, sau đó đi ngang qua bọn họ.
Bên dưới có một quảng trường rất lớn, quảng trường này có kích thước khoảng một ngàn trượng, vì được xây dựng ở lưng chừng núi nên xung quanh có một biển mây, bên cạnh còn có một cây cổ thụ, có con đường lát đá xanh bên cạnh cây cổ thụ, nửa ẩn nửa hiện trong biển mây, đúng là có khí chất của chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong quảng trường, một nhóm đệ tử mặc áo trắng đang tỷ thí kiếm pháp, một số ngồi xếp bằng trên mặt đất, với một thanh trường đao quanh quẩn trước mặt, lơ lửng trên không trung, đang lĩnh hội kiếm pháp.
“Khu vực này, bao gồm các tòa nhà xung quanh, là địa bàn của Vân Thánh.” Hồ Hải lên tiếng giới thiệu.
Sau đó giải thích chi tiết về Vân Thánh cho Lục Trần.
Tên thật là Lý Hạc Vân, là trưởng lão có cảnh giới cao nhất trong bốn Thái thượng trưởng lão, là Thánh cảnh tầng thứ hai, chủ tu đao pháp và kiếm pháp, có hiểu biết sâu sắc về lĩnh vực đao kiếm, là người có nhiều môn hạ nhất trong số bốn Thái thượng trưởng lão, đồng thời cũng là người đứng thứ sáu trong bảng Chí Chường Hoang vực.
“Thánh cảnh tầng thứ hai.” Lục Trần sửng sốt.
Không có nhiều tồn tại đạt tới Thánh cảnh tầng thứ hai, thậm chí là ở Thanh vực cũng không có nhiều, cấp độ này thuộc về dạng không cần biết là ở nơi nào, ngay cả ở những vực phồn hoa như Đế Nữ vực và Trung Châu vực cũng đều thuộc về loại sức chiến đấu cao cấp, vì vậy Lục Trần khẽ giật mình.
Bên dưới, trên một đồng cỏ, có vài con thỏ đang nhảy xung quanh, ăn cỏ dại.
Nếu như nhìn kỹ, thứ thỏ không phải ăn cỏ, mà là linh thảo có phẩm cấp cao, nhưng bây giờ, lại bị một vài con thỏ làm hỏng.
Mấy con thỏ này cực kỳ béo tốt, bộ lông màu xám tro, đôi mắt to linh động, trên đầu có một nhúm lông màu hồng rất bắt mắt.
“Thỏ Yên Chi.”
Lục Trần kinh ngạc, lúc trước đã từng nhìn thấy Thỏ Yên Chi trong các bức ảnh trước đây, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vật sống thực sự.
Long Lân Ngư và Thỏ Yên Chi đều là một trong bát trân, không cần phải nói đến mùi vị, hơn nữa giá trị y học cực kỳ cao, là thuốc bổ cực kỳ tốt cho những người ở trên Hoàng giả.
“Thỏ Yên Chi là do Vân Thánh nuôi.” Hồ Hải ở bên cạnh giới thiệu với Lục Trần: “Những con Thỏ Yên Chi này là bảo bối của Vân Thánh, mỗi ngày đều được Hoàng giả đặc biệt chăm sóc, che chở tỉ mỉ, hy vọng chúng có thể ghép thành đôi và sinh sản, nhưng tiếc là rất khó.”
Lục Trần nhìn mấy con Thỏ Yên Chi, vô thức chẹp miệng.
Trong lòng đã thầm ghi nhớ.
“Đi thôi.”
Sau khi giới thiệu xong, Hồ Hải lại ra lệnh cho đại bàng đen đến một khu vực khác, phía dưới có mảng ruộng thuốc, vườn trái cây, đầy hương thơm, đủ loại hoa quả có màu sắc vô cùng rực rỡ, quả trông căng mọng, tỏa ra âm thanh.
“Đây là khu vực của Uyên Thánh, nơi này trồng hàng trăm mẫu linh dược và linh quả.”
Với sự giới thiệu của Hồ Hải, Lục Trần đã biết được nhân vật Thánh cảnh thứ ba, Nhạc Uyên, còn được gọi là Uyên Thánh, là một tồn tại Thánh cảnh tầng thứ nhất, đồng thời cũng là một luyện đan sư thất phẩm, có thể luyện ra đan dược có tác dụng với Hoàng cảnh.
Trong lĩnh vục đan dược, có thể xưng là Đan Hoàng, tương ứng với Hoàng giả.
Mặc dù tu vi đã đạt tới Thánh cảnh, nhưng không thể luyện chế đan dược bát phẩm, chẳng qua là con đường luyện đan vốn đã tràn đầy trắc trở, một luyện đan sư thất phẩm đã rất tốt rồi, ở Thanh vực có rất nhiều Thánh giả cũng chỉ là luyện đan sư ngũ lục phẩm đấy thôi.
Vị Thái thượng trưởng lão thứ tư, tên là Trần Vũ, còn được gọi là Vũ Thánh, Vũ Thánh không thu nhận đồ đệ, trấn giữ Thần Phong, làm người phục vụ bên cạnh Thánh chủ, mà Thánh chủ cũng ở tại đỉnh núi cao nhất Thần Phong.
Sau khi Hồ Hải giới thiệu Vũ Thánh, hắn để đại bàng đen đưa bọn họ đến chỗ cao nhất của Thần Phong, nơi được bao phủ trong một làn sương trắng, các loại linh hoa nở rộ xung quanh, đua nhau khoe sắc, còn có các loại kỳ trân dị bảo, chẳng hạn như những con khỉ nhỏ nhảy xung quanh.
Dưới tán cây cổ thụ, một nữ tử trong bộ váy trắng như tuyết ngồi một cách đoan trang, nàng có vẻ đẹp của chim sa cá lặn, tư thái tuyệt thế, đứng nhìn từ xác thì khí chất lúc ẩn lúc hiện, nhưng nàng giống như một tiên nữ ở nơi phàm trần dưới chín tầng mây, trên người có tiên khí nhàn nhạt.
Hình ảnh xung quanh vốn đẹp tựa chốn thần tiên cũng bị lu mờ bởi nữ tử ngồi dưới gốc cây cổ thụ.
“Thánh chủ đang chờ ngươi ở đối diện, ngươi đi qua đi.” Hồ Hải nói.
Đây là nơi Diêu Hi tiên tử sống, Hoàng giả bình thường không đủ tư cách để đến, Hồ Hải để con đại bàng đen bay lơ lửng trên không, nhìn bóng người màu trắng ở đằng xa, trong ánh mắt mang theo sự kính sợ thể giải thích được.
Lục Trần gật đầu, bay về phía trước, trong khi Hồ Hải cho con đại bàng đen quay đầu và bay về phía xa.
“Đồ nhi Lục Trần, tham kiến Nhị sư phụ.” Lục Trần xuống đất, cung kính vấn an nữ tử áo trắng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất