Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 91: Chưa bao giờ thấy có người vô liêm sỉ như thế! (2)

Chương 91: Chưa bao giờ thấy có người vô liêm sỉ như thế! (2)


"Vô sỉ."
Người ở xung quanh thầm mắng một câu, người này quá vô sỉ rồi, lấy đan dược dụ dỗ, khiến cho Vương Văn sư muội ngọt ngào giấu đi lương tâm nói chuyện.
Nhưng có rất nhiều người thì mong chờ nhìn về phía Vương Văn, dù sao thì Nguyên Thần đan có độ tinh khiết cao tới tám phần, luyện đan sư trong Thánh địa thỉnh thoảng mới có thể luyện chế ra đến một viên, bọn họ không tin sư đệ đầu dựng ngược này đưa cho Vương Văn sư muội là loại Nguyên Thần đan rất cao cấp kia.
Trên thực tế, Vương Văn cũng có hơi không tin, thế nên nhận được đan dược thì ngay lập tức mở ra nắp ngửi mùi, một mùi hương đan dược nồng đậm tỏa ra, khiến cho vẻ mặt mọi người bồi hồi.
"Lần trước sư tỷ có được một viên Nguyên Thần đan độ tinh khiết cao tới bảy phần, cũng không có mùi hương dan dược nồng đậm như vậy, nói rõ đan dược của sư đệ không thể giả được." Trong lòng Vương Văn tự lẩm bẩm, chỉ trong chốc lát, tâm tình của nàng trở nên vui sướng.
"Cảm tạ sư đệ, đợi sư tỷ thăng cấp lên Nguyên Thần cảnh, sư tỷ sẽ bảo kê ngươi." Khóe miệng Vương Văn mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Hi vọng sư tỷ sớm ngày thăng cấp lên Nguyên Thần cảnh, sao đó bảo kê ta." Lục Trần cực kỳ dối lòng đáp lại một câu, ở trong lòng thì bĩu môi, hắn còn cần một thiếu nữ yếu đuối bảo bọc nữa ư.
"Còn có sư tỷ nào Siêu Phàm cảnh nữa không, tranh thủ thời gian khen ta, ta sẽ đưa đan dược cực phẩm cho, qua cái lần này, sẽ không có cái tiệm này nữa đâu." Lục Trần rêu rao xung quanh một câu.
"Sư đệ ngươi lớn lên thật anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng." Có thiếu nữ thử thăm dò khen một câu.
"Hai câu không đủ." Lục Trần lắc đầu.
Nói đùa, khen hai câu thì đuổi đi rồi, ít nhất phải ba câu sao.
"Sư đệ ngươi anh tuấn uy vũ, nhân trung long phượng, là nam nhân đẹp trai nhất Hoang vực." Thiếu nữ bổ sung.
"Thưởng."
Lục Trần ném ra một viên Nguyên Thần đan.
Thiếu nữ hưng phấn vội vàng bắt lấy đan dược Lục Trần ném ra.
"Sư đệ ngươi có vẻ ngoài như Phan An, tài năng như Tống Ngọc, tuấn tú lịch sự, phong độ hiên ngang..."
"Sư đệ ngươi lớn lên thật là đẹp trai, sư tỷ nhìn thấy đã động lòng, xin hỏi sư đệ ngươi đã có đạo lữ hay chưa..."
"Sư đệ..."
"Thưởng thưởng thưởng."
Lục Trần một mạch ném ra hơn mười lọ Nguyên Thần đan, trong lòng vô cùng sảng khoái, ánh mắt của người xem thì sáng lấp lánh, hiện giờ đã không cần chứng minh vẻ ngoài của mình rồi, mới vừa đi ra mấy phút, đã có hơn mười vị tiểu tỷ tỷ khen hắn.
Thậm chí còn có mấy người muốn sinh con cho hắn.
Trong lòng Lục Trần lâng lâng.
"Vô sỉ, thật là vô sỉ."
"Con mẹ nó súc vật."
Nam đệ tử ở xung quanh mắng thầm trong lòng, người này sao có thể vô sỉ đến mức như vậy, lấy đan dược dụ dỗ các sư muội và sư tỷ khen hắn, chưa bao giờ thấy có người nào vô liêm sỉ như thế.
“Tiểu sư đệ, dáng vẻ ngươi xấu xí như vậy, dùng Nguyên Thần đan cũng chỉ có thể lấy lòng được sư muội Siêu Phàm cảnh mà thôi, không lấy lòng nổi chúng ta.” Cách đó không xa, một sư tỷ chân dài, gương mặt hình trứng ngỗng, thân hình thon dài đứng khoanh tay, dáng vẻ cao cao tại thượng, cười lạnh nhìn Lục Trần nói, nàng là một vị Nguyên Thần cảnh đỉnh phong.
Không cần đan dược Nguyên Thần cảnh, đương nhiên cũng không cần khoa trương nịnh nọt tiểu sư đệ.
“Ha ha, không sai, làm người cần phải tự mình biết mình.” Bên cạnh, một nam đệ tự dáng vẻ anh tuấn nói, khóe miệng kéo lên nụ cười nhẹ tỏ vẻ khinh thường.
“Đúng vậy, chưa từng thấy qua kiểu tóc xấu đến vậy.”
“Còn lấy đó mà kiêu ngạo, lại chẳng ngờ mình là kẻ xấu xí.”
Lúc trước cái tên đầu nổ này lấy đan dược thu mua để sư muội khen ngợi hắn, còn tự xưng là đệ nhất mỹ nam của Thánh địa, điều này làm cho các nam đệ tử khó chịu vô cùng. Nay thấy các sư tỷ Nguyên Thần cảnh lên tiếng, bọn họ cũng phụ họa theo, bắt đầu mặc ý chê bai.
Lục Trần búng tay một cái, trong tay có thêm một chai đan dược, thản nhiên nói: “Phá Vương đan, độ tinh khiết tám phần.”
Chỉ trong bảy chữ đã đánh động tâm tư của đám sư tỷ và sư huynh Nguyên Thần cảnh xung quanh.
Bao gồm cả cái vị sư tỷ chân dài vừa rồi, dáng người mềm mại đứng thẳng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đan dược trong tay Lục Trần.
Phá Vương đan, đan dược lục phẩm, là thứ Nguyên Thần cảnh cần. Tại thời điểm đột phá ăn Phá Vương đan có thể gia tăng tỷ lệ phá cảnh, hơn nữa bọn họ sẽ không nghe lầm chứ, đan dược lại có độ thuần khiết tám phần, chẳng lẽ là do Uyên Thánh tự mình ra tay luyện chế.
Chuyện này không thể nào.
Phá Vương đan độ tinh khiết tám phần thì sẽ gia tăng ba mươi phần trăm tỷ lệ phá cảnh, lấy ví dụ như một võ giả Nguyên Thần cảnh muốn đột phá vào Vương cảnh chỉ có xác xuất bốn năm phần, nhưng nếu uống đan dược, tỷ lệ phá cảnh có thể gia tăng đến bảy mươi, tám mươi phần trăm và xác xuất phá cảnh tăng lên bảy tám phần, nghịch thiên đến mức nào.
“Tề Ngọc, ngươi sao có thể mê muội lương tâm nói sư đệ đầu nổ ngoại hình xấu xí chứ, ta cảm thấy đẹp trai lắm mà, kiểu đầu nổ nhìn vào đẹp biết bao.” Một tiếng cười duyên dáng đột nhiên vang lên, chỉ thấy một ngự tỷ thành thục đi về phía Lục Trần, nàng cũng có một đôi chân dài, dáng vẻ yểu điệu, mang theo một làn gió thơm ngát, đến bên cạnh Lục Trần.
Sau đó vị ngự tỷ này nhấc cánh tay mảnh khảnh đặt lên trên bả vai Lục Trần, gương mặt diêm dúa cộng thêm một đôi mắt tràn đầy quyến rũ nhìn Lục Trần, giọng nói nũng nịu: “Sư đệ, ngươi tạm thời chưa dùng đến Phá Vương đan, vậy cho tỷ tỷ được không, tỷ tỷ rất cần Phá Vương đan.”
Trong giọng nói của vị ngự tỷ chân dài này mang theo một nét kiều mị nói không rõ được, còn có một chút điềm đạm đáng yêu, làm xương cốt các nam đệ tử xung quanh mềm nhũn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất