Chương 17: Nàng bị đồng tình
Bạch An Diễm mỗi một gian phòng đều kiểm tra một lượt, trong ngoài cẩn thận, ngay cả nhà xí, bồn rửa mặt cũng đều chuyển hết ra đồng.
Theo ý hắn, phù sa không để ruộng người ngoài, kiên quyết không để cho địch nhân cơ hội phản công.
Bạch Vân Khê gật gật đầu, nhìn thoáng qua lão tứ đang đỡ xe ba gác, lại quay đầu nhìn lại cái viện tử này. Nàng dùng tổ trạch này để gán nợ, làm lại từ đầu, chỉ hy vọng mấy đứa con trai rẻ tiền này có thể thay đổi.
Bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất, làm lại tất cả, nếu như vẫn không có chút cảm ngộ nào, trước khi hệ thống xoá bỏ nàng, nàng cũng phải tiễn mấy đứa con bất trị này đi, tránh gây họa cho dân chúng vô tội.
"Lên đường thôi."
Bạch An Diễm cùng tứ đệ liếc nhau.
"Nương rốt cuộc vẫn không nỡ cái viện tử này, đáng tiếc trong tay hắn một xu dính túi cũng không có."
"Lão nương đúng là đã dốc hết sức lực, sau này hắn sẽ chẳng có đồng nào tiêu vặt mất thôi."
Bạch Vân Khê lặng lẽ nghiến răng, mấy đứa nhóc thối tha, chúng mày cứ chờ đấy.
Lão nương sớm muộn gì cũng thu thập các ngươi.
Nắm tay Nha Nha, đi theo sau xe ba gác, một đường hướng đầu thôn phía tây mà đi.
Người trong thôn đều dậy sớm, người trẻ tuổi ra đồng làm việc, người già xách giỏ nhặt phân.
Trên đường đi gặp không ít nhóm thôn dân xuống ruộng, nhìn bọn họ tay xách nách mang hướng cửa thôn vận đồ đạc, có người thở dài, có người đau lòng, cũng có kẻ chế giễu.
"Ôi chao, thím hai Bạch kia ơi, ngài đi đâu mà sớm vậy?"
Liễu Thụ Loan trăm tám mươi hộ có hai dòng họ lớn là Bạch thị và Tống thị, chiếm hơn nửa thôn, số còn lại là các họ tạp khác như Vương, Tôn, chỉ có vài nhà, bình thường không mấy ai để ý.
Trong ký ức của nguyên chủ, mấy hộ này đều là từ mười mấy năm trước chạy nạn đến đây định cư.
Người chào hỏi nàng là con dâu trưởng của tộc trưởng dòng họ Tống, Tống Vương thị, cùng thế hệ với nàng, nhưng tuổi tác lớn hơn nàng một chút.
"Ra là chị dâu cả, tôi không sao, chị đi xuống đồng từ sớm vậy ạ?" Bạch Vân Khê đưa tay sờ xuống miếng băng trên đầu, nghĩ lát nữa phải thay thuốc.
"Ừ, đi ra ruộng nhổ mấy củ cải về hầm, lát nữa đi qua nhà em gái, chị bảo nó mang cho thím hai hai củ."
Tống Vương thị cười tủm tỉm nhìn Bạch Vân Khê, nhiệt tình nói.
"Thật đáng thương, từ một bà cử nhân cao cao tại thượng rớt xuống bùn lầy, không biết có chịu nổi không?"
Bạch Vân Khê nghe được tiếng lòng của Tống Vương thị, khách khí cười với bà ta.
"Chị dâu cả khách sáo quá, nhà tôi vẫn còn đủ ăn, nếu không đủ, tôi sẽ tự đến xin chị dâu cả."
"Ối dào, nhà chị trồng nhiều rau lắm, không sợ thím hai đến xin đâu."
Tống Vương thị nhìn nụ cười trên mặt Bạch Vân Khê, hơi sững sờ rồi lại tươi cười đáp lời.
"Bà cử nhân cao cao tại thượng rồi cũng phải nói lời ngọt ngào với mình, không có đàn ông che chở thì khác ngay."
Nụ cười của Bạch Vân Khê suýt chút nữa cứng đờ, nhìn theo Tống Vương thị rời đi, mới dắt Nha Nha đi về phía đầu thôn.
Khi nhìn thấy túp lều trước mắt, nàng trực tiếp ngây người, có ký ức là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Xuyên qua ba ngày nay, hôm nay là lần đầu tiên nàng ra khỏi nhà, đúng là "trăm nghe không bằng một thấy".
Bốn gian túp lều cộng thêm một gian bếp chỉ có mái, trên mái còn chưa trát đất, xung quanh dùng phên tre và cọc gỗ làm hàng rào, trong sân lộn xộn đồ đạc, chẳng có chỗ đặt chân.
"Nương, người ở gian chính, con với đại ca mỗi người một gian, lão tứ với lão ngũ ở chung một gian, đợi mấy hôm nữa, con kiếm được tiền rồi sẽ cất thêm một gian nữa, cho tứ đệ với ngũ đệ ở riêng."