Chương 09: Một tay lạn bài
Năm đó, nguyên chủ mới mười ba tuổi, còn chưa kịp cập kê.
Cha mẹ qua đời, con cái giữ đạo hiếu ba năm.
Trong khoảng thời gian đó, Bạch Vân Huy tiếp nhận công việc dạy học ở tư thục.
Ba năm sau, con đường khoa khảo lại một lần nữa mở ra, nhưng Bạch Vân Huy luôn thi không đỗ. Khi những đứa con của ông lần lượt ra đời, ông dứt khoát từ bỏ con đường khoa khảo, chuyên tâm dạy học, đồng thời dồn tâm tư vào các con trai.
Những năm đó, hai vợ chồng tổng cộng sinh được bốn con trai và một con gái. Ngoài thu nhập từ việc dạy học ở tư thục và thu nhập từ điền sản, lão cử nhân mỗi năm còn nhận được ba thạch gạo lương, là trợ cấp của triều đình dành cho cử nhân.
Hơn nữa, lão cử nhân hết mực yêu quý vợ, nguyên chủ gần như là người có tiếng nói quyết định trong nhà.
Là vợ của một cử nhân, cuộc sống của nguyên chủ luôn sung túc, không phải lo lắng điều gì, cho đến khi lão cử nhân thấy con trai cả thi đậu đồng sinh nhưng lại không thể tiến xa hơn, ông mới bắt đầu lo lắng.
Ông không hy vọng các con của mình cũng giống như ông, quanh quẩn ở vùng thôn quê cả đời.
Suy đi tính lại, lão cử nhân quyết định dấn thân vào con đường làm quan, vì các con trai trải sẵn một con đường rộng mở.
Tống quốc trọng văn khinh võ, đối đãi đặc biệt ưu đãi với học sinh. Sau khi trúng cử, nếu không muốn tiếp tục thi khoa cử, có thể chờ triều đình bổ nhiệm quan chức, nhưng thời điểm nào được bổ nhiệm còn phải xem năng lực của mỗi người.
Lão cử nhân đem ý tưởng của mình nói cho người bạn tốt thời còn là đồng môn, hy vọng người đó có thể hiến cho ông một kế sách.
Người kia miệng đầy đáp ứng, nói rằng chỉ cần tiêu tốn chút tiền bạc, có thể nhờ người vận động một chút, nói không chừng có thể thành công.
Lão cử nhân muốn sớm ngày bước chân vào con đường làm quan, suy nghĩ một hồi rồi đồng ý với đề nghị của người bạn đồng môn.
Việc khơi thông quan hệ cần tiêu tốn rất nhiều tiền bạc. Những năm đó, hai vợ chồng nguyên chủ nuôi bốn con trai và một con gái, chi tiêu vốn đã không nhỏ, trong tay mặc dù có chút vốn liếng, nhưng để vận động quan hệ thì vẫn còn thiếu.
Nguyên chủ cùng lão cử nhân bàn bạc một hồi, quyết định dùng ngôi nhà cũ làm thế chấp để vay tiền của Mã gia tiền trang, tức là địa chủ lão tài chuyên cho vay nặng lãi.
Chỉ cần con đường làm quan thuận lợi, những khoản nợ này rất nhanh sẽ có thể trả được.
Mã hương thân biết đến công dụng của lão cử nhân, liền muốn làm một việc nhân nghĩa, chỉ cần thế chấp nhà, không tính lãi. Ai ngờ rằng, tên đồng môn kia sau khi cầm tiền để khơi thông quan hệ, cuối cùng lại dùng nó để lo lót cho chức vị Huyện thừa nào đó của chính mình, rồi quay lưng đi.
Lão cử nhân như "dã tràng xe cát Biển Đông", không thể tin được, bèn đi tìm người bạn đồng môn năm xưa để xác nhận thật giả, kết quả không gặp được người mà còn bị đuổi đi.
Lão cử nhân vốn có lòng dạ cao ngạo, ngay lúc đó đã thổ huyết, sau khi trở về thì bệnh nặng không dậy nổi. Nguyên chủ bán hết điền sản ruộng đất để cứu chữa cho ông, miễn cưỡng kéo dài được một tháng, cuối cùng vẫn buông tay rời khỏi nhân gian.
Hôm nay là ngày tiền trang đến đòi nợ, nguyên chủ không có tiền, lại không muốn giao ra khế đất của ngôi nhà cũ, trong lúc xô đẩy, nguyên chủ bị ngã đập đầu vào tảng đá xanh, đi theo lão cử nhân.
Bạch Vân Khê thở ra một hơi trọc khí, hai vợ chồng thì đã buông xuôi, bỏ lại cho cô một cục diện rối rắm.
Trong tay cầm một ván bài nát bét, bảo cô phải đánh như thế nào?
Một đám con trai mang trong mình những tâm tư riêng, không biết có thể trông cậy vào ai hay không.
Ôi, thật xui xẻo, cô chiêu ai chọc ai?
Khi Đỗ thị mang cơm đến cho cô, Bạch Vân Khê vẫn không muốn chấp nhận hiện thực.
"Nương, người chảy nhiều máu quá, phải ăn nhiều một chút mới bù lại được."
Bạch Vân Khê nhìn bát cháo hoa trước mặt, nửa bát cải trắng luộc, ăn chút đồ này chỉ đủ lót dạ cho đỡ đói, còn chuyện bổ huyết thì thôi đi.
Sau khi được Đỗ thị hầu hạ uống cháo, Bạch Vân Khê khoát tay,
"Ta ngủ một lát, con đi đi."
Cố gắng đến bây giờ, cô đã đến giới hạn, trước mắt hoa cả lên.
"Dạ, nương có việc gì thì gọi con nhé,"
Đỗ thị thu dọn bát đũa, liếc nhìn bà bà một cái rồi quay người bước ra. Vừa ra đến cửa, Lý thị liền tiến lên đón.
"Chị dâu, nương thế nào rồi?"