Chương 7
Thấy ta bước vào, Liễu Phiêu Phiêu lộ vẻ hoảng sợ. Lúc này Thẩm Nhượng không có ở đây, chỉ đấu pháp một mình, nàng ta chưa chắc đã thắng được ta.
Nhưng ta không dễ dàng để nàng ta rời đi như vậy. Dù Mặc Bách Xuyên cố tỏ ra bình thường, nhưng ta nhìn ra được, hắn chỉ đang gắng gượng mà thôi.
Cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này, Liễu Phiêu Phiêu đã hai lần cướp linh thú bạn đời của ta. Đối với ta, có một lần, có hai lần, thì tuyệt đối không thể có lần thứ ba.
Chỉ vài chiêu, ta đã đánh Liễu Phiêu Phiêu ngã lăn ra đất. Nàng ta kinh ngạc trước tốc độ tu vi của ta, lắp bắp: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Ta lật tay dùng kiếm rạch một đường thật sâu vào lòng bàn tay nàng ta. Mặc Bách Xuyên đã chịu đau, nàng ta đương nhiên cũng phải nếm trải.
Ta nâng cằm nàng ta lên, cúi xuống nhìn: "Ta thấy đại sư tỷ đầu óc có vẻ không tỉnh táo, lại dám đi đến tận nhà ta để quyến rũ đàn ông. Cho tỷ chảy một ít máu, hy vọng tỷ sẽ tỉnh táo lại."
Liễu Phiêu Phiêu đau đến mức la lên: "Lý Thương Hải! Con tiện nhân này, ngươi bị điên rồi sao? Ngươi muốn tàn sát đồng môn sao? Các môn phái chính đạo trong tu chân giới sẽ không tha cho ngươi đâu."
Ta cười, vỗ vỗ lên mặt nàng ta: "Sư tỷ, tỷ nói gì kỳ vậy? Chúng ta là đồng môn, sao ta có thể giết tỷ được chứ? Như tỷ nói đấy, tàn sát đồng môn - chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của ta bị tổn hại là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng của sư phụ ta thì không thể bị vấy bẩn được."
"Tuy nhiên, Liễu Phiêu Phiêu, tỷ hãy nhớ kỹ, tỷ sẽ không có được Vạn Linh Kiếm, bởi vì đó là thứ Lý Thương Hải ta muốn. Bắt đầu từ giây phút này, tỷ sẽ không thể cướp được bất cứ thứ gì từ tay ta nữa. Cút đi!"
Liễu Phiêu Phiêu chạy trối chết. Ta quay lại nhìn Mặc Bách Xuyên, người đã tái mét mặt mày, cố gắng nhẫn nhịn.
Thế mà hắn vẫn còn có tâm trạng cười với ta: "Thân ái ơi, ngầu quá đi."
Ta lườm hắn một cái: "Ngươi còn mặt mũi để nói nữa à, ta mới đi có một lát mà đã trúng chiêu rồi."
Hắn vô tội chớp chớp mắt: "Lúc đó sơ ý thôi mà."
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống sơ ý, mà giống như cố ý hơn.
Thế nhưng ta biết, thuốc tình dược chiết xuất từ giao long không phải chuyện đùa. Nếu cứ mặc kệ, sẽ có người mất mạng. Mặc Bách Xuyên cũng giống như đang bị dồn nén đến cực điểm, giọng nói có chút khàn khàn: "Thân ái, ta khó chịu quá, người giúp ta đi..."
Vẻ mặt đó, giống hệt một con cún con đáng thương.
Ta thở dài, phất tay đóng sập cửa lại.
Ba canh giờ sau, ta kiệt sức nằm trên giường, nhìn Mặc Bách Xuyên đang vẻ mặt thỏa mãn, kỳ lạ thay, tu vi của ta lại tăng lên một đoạn lớn.
Chẳng lẽ đây là lợi ích của việc song tu? Không phải người ta nói rắn nước đều rất phế vật sao?
Mà nói đi cũng phải nói lại, ta vẫn chưa từng thấy chân thân của Mặc Bách Xuyên. Nghe nói rắn nước thường có màu xám xịt xấu xí, ta sợ hắn sẽ cảm thấy tự ti.
Mặc Bách Xuyên dường như đọc được suy nghĩ của ta, chớp chớp mắt với ta: "Hàng của Bách Xuyên, chỉ người sở hữu rồi sẽ thấy xứng đáng."
Ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên lao lên. Có lợi mà không chiếm thì đúng là đồ ngốc. Lại một lần nữa.