Sự việc phát triển đối với Vương Lục Thuận thật sự giống như lật thuyền trong mương, giống như từ trên lầu cao vạn trượng rơi xuống đất, thấy thế nào cũng giống như thất bại. Trong lòng hắn chợt bùng lên cảm giác đau đớn, hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Nhưng Vương Lục Thuận không cam lòng thì có thể như thế nào? Cũng không thể tìm Vương Tử Quân để lý luận được, trước mắt điều hắn có thể làm chỉ có thể là đến tìm chủ tịch Triệu để kể khổ.
Vương Lục Thuận cố gắng đứng thẳng lưng, làm cho mình có vẻ cao lớn và uy thế hơn một chút. Hắn khẽ gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch Triệu, hắn phát hiện vẻ mặt của chủ tịch Triệu cũng không dễ nhìn. Hắn thầm nghĩ, lần này thật sự là như vậy rồi, thế là trong lòng uất ức gọi một tiếng:
- Chủ tịch Triệu.
- À, đến rồi sao? Ngồi đi.
Triệu Liên Sinh khẽ nhìn thoáng qua Vương Lục Thuận, sau đó thản nhiên nói, tất nhiên hắn biết rõ đối phương đến đây vì mục đích gì.
- Chủ tịch Triệu, ngài nói xem Vương Tử Quân như vậy có phải là khinh người quá đáng không? Theo tôi thấy thì hắn không phải đang hướng về phía chúng ta, rõ ràng là hắn hướng về phía anh. Bạn đang đọc chuyện tại
Truyện FULLVương Lục Thuận cũng không làm ra vẻ, hắn vừa nói ra khỏi miệng đã chĩa vào người Vương Tử Quân.
Vẻ mặt Triệu Liên Sinh vẫn bình thường, giống như căn bản không nghe thấy những lời của Vương Lục Thuận. Khi Vương Lục Thuận chuẩn bị mở miệng thì hắn đã phất tay nói:
- Chuyện này đã được đảng ủy xã quyết định, nhưng anh phải biết rằng trên đảng ủy xã còn có huyện ủy, mà bất kỳ vị lãnh đạo huyện ủy nào cũng có thể truy cứu quyết định của đảng ủy xã.
Một âm thanh nhàn nhạt mang theo đầy đủ tự tin, Vương Lục Thuận vừa nghe thấy chủ tịch Triệu nói như vậy thì dừng lời, trong lòng thầm trong sáng. Hắn biết rõ chủ tịch Triệu nói đến huyện ủy là thứ gì, rõ ràng hơn là lời nói uốn nắn của chủ tịch Triệu rốt cuộc có ý nghĩa thế nào.
Vương Lục Thuận có chút vui vẻ, hắn thầm nghĩ, mình xem ra cũng không hiểu chủ tịch Triệu rồi, xem ra chủ tịch Triệu đang vận dụng những quan hệ sau lưng để cho Vương Tử Quân kia té đau.
Triệu Liên Sinh nhìn gương mặt vui mừng của Vương Lục Thuận, trên mặt tuy không có chút biểu hiện nào khác nhưng trong lòng bùng sóng. Hắn đã kinh doanh nhiều năm ở xã Tây Hà Tử, mạng lưới quan hệ cực rộng, không ngờ Vương Tử Quân mới đến hai tháng đã ra tay làm cho mình khó thể khống chế được cục diện, cũng hồn nhiên phát giác ra có nhiều quyền lực đã chạy vào trong tay Vương Tử Quân.
Cái gì là cạnh tranh công bằng, cái gì mà người được lòng dân sẽ tiến lên, không thì lui xuống, Vương Tử Quân anh không phải muốn chơi trò lập dị sao? Tôi không cho anh ăn quả đắng là không được. Triệu Liên Sinh cũng không ngại mình mất đi vài phần thắng, chính là hắn không cam lòng mình cứ mãi ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy.
- Chủ tịch Triệu, tôi đã chuẩn bị xe cho ngài rồi.
Vương Lục Thuận cẩn thận nhìn Triệu Liên Sinh, sau đó khẽ xin chỉ thị.
- À, chuyện xe cộ cậu cũng đừng quan tâm, cứ cho Tứ Dược nói một câu là xong. Bây giờ cậu xuống thôn Sơn Truân, mua cho tôi vài con chim, để hiếu kính lãnh đạo.
Triệu Liên Sinh khẽ vung tay lên với Vương Lục Thuận, nói lời chỉ đạo.
Triệu Liên Sinh lên tiếng và Vương Lục Thuận biết rất rõ, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ chỉ cần vị lãnh đạo này lên tiếng, Vương Tử Quân lần này sẽ khó thể nào chống được.
Vương Lục Thuận nghe xong lời phân phó của Triệu Liên Sinh thì tỏ ra rất vui sướng, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Hắn đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, sau đó cầm lấy một chiếc xe chạy xuống thôn Sơn Truân.
- Bí thư Vương, anh đang làm gì vậy?
Cừu Gia Thành đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, chợt phát hiện vị bí thư đảng ủy kia đang múa bút.
Khi thấy Cừu Gia Thành tiến vào thì Vương Tử Quân đặt bút xuống, sau đó khẽ cười:
- Không có gì, chỉ là ghi một bài văn, đã sắp viết xong, Gia Thành, anh có chuyện gì sao?
- Bí thư Vương, cạnh tranh công bằng này là rất tốt, nhưng ngài làm như vậy sợ rằng sẽ đánh vỡ quy củ trong huyện, cái này có thể bị huyện ủy nghi vấn không?
Cừu Gia Thành có chút chần chừ, sau đó hắn thẳng thắn nói:
- Bây giờ trong huyện là bí thư Tiền nắm công tác tổ chức, trước kia bí thư Tiền từng là bí thư xã Tây Hà Tử, mà chủ tịch Triệu chính là do anh ấy đề bạt lên.
Cừu Gia Thành nhắc nhở rất õ ràng, Triệu Liên Sinh có thể chọc sự việc này lên đến huyện ủy, vị bí thư Tiền kia là hậu trường của chủ tịch Triệu, nhất định sẽ ra mặt.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy chuyện tuyển cử công khai thật sự lưu hành vào kiếp trước, nhưng bây giờ nó vẫn là một thứ rất mới mẻ, khả năng bị những lãnh đạo dụng tâm kín đáo chèn ép rất có thể xảy ra.
Vương Tử Quân nhìn vào đoạn văn mình vừa viết vì tâm tình kích động, hắn chợt lóe lên một ý nghĩ.
Sau khi tiễn chân Cừu Gia Thành, Vương Tử Quân tràn đầy vui mừng gọi Chu Thường Hữu đến. Dù lúc này vị trí thư ký đảng ủy xã vẫn chưa được quyết định, nhưng Chu Thường Hữu thấy như vậy còn tốt hơn rất nhiều so với tình huống Vương Lục Thuận trực tiếp tiến lên làm thư ký đảng ủy xã.
Bí thư Vương chính là bí thư Vương, sách lược như vậy cũng có thể nghĩ ra được, thế cho nên Chu Thường Hữu càng tỏ ra cung kính và kính sợ đối với vị bí thư trẻ tuổi này.
- Bí thư Vương, anh tìm tôi sao?
Chu Thường Hữu cung kính đứng trước bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi dùng giọng cẩn trọng hỏi.
- Ừ, Thường Hữu, nhìn anh giống như rất có lòng tin.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Chu Thường Hữu, sau đó vừa cười vừa nói.
- Bí thư Vương, tôi cũng không dám nói hoàn toàn nắm chắc, nhưng tôi cảm thấy con người của mình dù thế nào cũng mạnh hơn Vương Lục Thuận. Ngài cứ yên tâm, nếu như cạnh tranh công khai, tôi sẽ tuyệt đối không làm cho bí thư Vương mất mặt.
Chu Thường Hữu nói, sau đó hắn cầm lấy ly trà của Vương Tử Quân, lại châm trà vào đầy ly.
Vương Tử Quân đã quen với những hành động như vậy của Chu Thường Hữu, hắn giả vờ như không trông thấy. Sau vài tháng làm bí thư đảng ủy, hắn cảm nhận sâu nhất chính là khi mình có sĩ diện thì cũng nên hưởng thụ, anh cũng nên cho cấp dưới đến phụ mình những việc lặt vặt, nếu không anh chẳng cho cấp dưới cơ hội hầu hạ, như vậy cấp dưới sẽ khó tập trung tinh thần để công tác.
Vương Tử Quân biết rõ tâm tư của Chu Thường Hữu, hắn cũng không muốn nói nhiều, thế cho nên viết xong bản thảo và đưa cho đối phương, lại nói:
- Chu Thường Hữu, anh đánh máy bản thảo này ra cho tôi.
Chu Thường Hữu tiếp nhận bản thảo của Vương Tử Quân, hắn thấy bên trên có ghi:
- Cơ chế cán bộ tích cực của xã Tây Hà Tử.
Chu Thường Hữu nhìn vào tiêu đề bắt mắt này mà lập tức hiểu ý nghĩa của bản thảo của Vương Tử Quân: Đó là tạo thế.
- Bí thư Vương, tôi sẽ làm ngay.
Chu Thường Hữu nhận lấy xem qua một lượt, sau đó muốn nói vài lời khích lệ nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách như vậy, hắn là một hạ cấp, không thể nào có tư cách bình phẩm bản thảo của lãnh đạo.
- À, anh gửi bản thảo này cho "Báo Thanh Niên tỉnh Chiết Giang, đây là dãy số fax của bọn họ.
Vương Tử Quân khẽ nói với Chu Thường Hữu.
Vương Tử Quân nhìn Chu Thường Hữu bỏ đi mà thoải mái dựa lưng trên mặt ghé, một vài ý nghĩ chợt chớp động trong lòng.
Khi tin tức canh tranh công bằng với hai vị trí cấp phó khoa kia được truyền ra, toàn bộ ủy ban xã Tây Hà Tử giống như một vòng xoáy giữa biển rộng, đám cán bộ không có tư cách còn có thể giữ được bình tĩnh, thế nhưng những cán bộ biết mình có tư cách tham gia thì lại trở nên hưng phấn như gà chọi.
Tuy bọn họ biết hy vọng của mình là không lớn nhưng dù sao có vẫn hơn không. Vốn là sự việc đã như ván đóng thuyền với Vương Lục Thuận, bây giờ lại thay đổi đột ngột, không phải bọn họ cũng có cơ hội sao?
- Hừ, dựa vào cái gì mà vị trí thư ký đảng ủy xã là của Vương Lục Thuận? Đám người chúng ta nếu so với hắn, dù là năng lực công tác hay bản lĩnh chính trị cũng nào có ai kém cỏi?
- Đúng vậy, tôi cảm thấy nếu nói về năng lực công tác, chúng ta còn mạnh hơn hắn.
- Này, các anh nói chuyện cũng nhỏ miệng thôi, tôi cảm thấy có một điểm tên Vương Lục Thuận kia mạnh hơn chúng ta.
- Điểm nào?
Có người tức giận chất vấn.
- Người ta có công phu vuốt mông ngựa rất cao, anh xem, cả ngày đi theo sau lưng lãnh đạo như cháu nội, là loại da mặt dày có thể gải đít cho lãnh đạo bất cứ khi nào, tôi và anh ai có thể làm được điều này?
Đám cán bộ trong xã bắt đầu bận rộn, bọn họ chỉ chờ ủy viên tổ chức Lý Thu Na cho ra phương án thì sẽ cạnh tranh một lần.
Khi toàn xã Tây Hà Tử đang nóng lên, Triệu Liên Sinh đã thừa cơ hội đêm tối để chạy đến nhà của phó bí thư huyện ủy Tiền Học Bân.
Triệu Tứ Dược và Vương Lục Thuận cùng ngồi trên một chiếc xe, trong xe vang lên giọng hát ngọt như mật, cũng không có người nào lên tiếng. Triệu Tứ Dược không muốn nói gì, Vương Lục Thuận thì càng căng thẳng, hắn chỉ sợ vị bí thư kia có đứng cùng mặt trận với lãnh đạo của mình hay không. Đời người nếu giống như lái xe thì quá tốt, có thể bình tĩnh chọn lựa phương hướng, sau đó tùy ý chạy đến mục tiêu, như vậy sẽ không phát sinh nhiều chuyện bất đắc dĩ và trầm trọng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi cuốn băng của Đặng Lệ Quân được phát đi hai lần thì Triệu Liên Sinh mới tươi cười từ trong nhà Tiền Học Bân đi ra.
- Chủ tịch Triệu, thế nào rồi?
Vương Lục Thuận cũng bấp chấp tất cả, hắn mở miệng hỏi ngay.
Triệu Liên Sinh cũng không nổi giận với hành động lỗ mãng của Vương Lục Thuận, hắn chỉ cười hì hì nói:
- Bí thư chỉ nói ba chữ "Làm bừa bãi".
Triệu Liên Sinh nói ra như vậy làm cho tâm tình của Vương Lục Thuận cảm thấy rất tốt, trong lòng tràn đầy vui vẻ. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy chủ tịch Triệu thật sự giống như một cao thủ võ lâm trốn trong hang động tu luyện võ học, có bí kíp bên trái, bảo điển bên phải, phong thủy rõ ràng. Mãi đến ngày luận kiếm ở Hoa Sơn thì mới xuất hiện phá nát trời xanh, tài nghệ trấn áp quần hùng.
Vương Lục Thuận nín thở phân tích, hắn lúc này đã thấy rõ, trước mắt phương án tuyển cử công khai chưa thể nào rơi vào trạng thái đại cục đã định, vẫn còn có một tia hy vọng xoay mình. Lúc này Vương Lục Thuận mình nhất định sẽ thừa thắng xông lên, sẽ ngồi lên vị trí thư ký đảng ủy.
- Chủ tịch Triệu đã khổ cực rồi, lúc này đã hơn chín giờ, hay là chúng ta cùng đi ăn khuya nhé?
Vương Lục Thuận tâm tình rất tốt, hắn lập tức khôi phục lại vẻ nhanh trí như trước, nhanh chóng hỏi Triệu Liên Sinh.
Triệu Liên Sinh giữa trưa ăn cơm mất ngon, trong lòng luôn cảm thấy có thứ gì đó chắn ngang. Nhưng bây giờ thì khác, lãnh đạo đã nói ra ba chữ bày tỏ thái độ, hắn nghe thấy vậy thì thoải mái hơn rất nhiều, bây giờ nghe thấy Vương Lục Thuận lên tiếng hỏi thì bụng đói kêu vang.
- Tốt, tôi cũng đang đói bụng, Tứ Dược, chúng ta đến quán thịt dê Triệu Gia, ăn một bữa cho thoải mái.
- Vâng!
Triệu Tứ Dược đồng ý một tiếng, hắn khẽ vặn chìa khóa, khởi động xe, chạy về phía quán thịt dê Triệu Gia trong tiếng nhạc ngọt ngào.
Sáng sớm Vương Tử Quân đã nhận được tin tức phó bí thư Tiền Học Bân sẽ đến xã Tây Hà Tử thị sát công tác, sau khi nghe được tin tức này thì hắn sinh ra một loại dự cảm: Người đến bất thiện. Trong lòng thầm cảm thấy Tiền Học Bân này nhất định đến vì phương án tuyển cử công khai, quan lớn hơn một cấp sẽ đè chết người, Vương Tử Quân cần phải tiếp đãi cho tốt.
Chín giờ thì một chiếc xe Santane chợt xuất hiện trong ủy ban xã Tây Hà Tử, đám cán bộ ủy ban dựa theo phân phó của Triệu Liên Sinh, tất cả đều yên tĩnh chờ bí thư Tiền đến.
Chiếc xe Santana dừng lại, một tên thanh niên nhanh nhạy nhảy xuống xe, sau đó cung kính mở cửa sau của chiếc Santana, Tiền Học Bân với thân hình cao lớn từ trong xe đi ra.
Tiền Học Bân bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, dáng người cao một mét tám để lão nhìn người và sinh ra cảm giác bao quát tất cả. Mái tóc trên đầu đã dần thưa thớt, chính giữa hầu như đã gần trụi lủi, nhưng lão vẫn áp dụng phương án "địa phương giúp đỡ trung ương", cố gắng chải mái tóc ở bên hông ra chắn ở giữa, thế nhưng dù dùng hết sức cũng coi như giấu đầu hở đuôi.
Tuy biết mục đích của Tiền Học Bân, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nhiệt tình dẫn thành viên ban ngành xã Tây Hà Tử đi ra nghênh đón. Hắn vươn hai tay nói:
- Hoan nghênh bí thư Tiền rút ra chút thời gian trong thời điểm cấp bách đến thị sát xã Tây Hà Tử chúng tôi, điều này làm cho tất cả cán bộ ủy ban cảm thấy rất kích động.
Tiền Học Bân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Vương Tử Quân, căn bản cũng không vươn tay ra, lão chỉ khẽ gật đầu nói một câu:
- Bí thư Tiểu Vương, cậu quá khách khí rồi.
Nếu như Vương Tử Quân có quan hệ thân thuộc với Tiền Học Bân, một câu Tiểu Vương nhất định sẽ làm cho người ta nghe vào và cảm thấy rất thân thiết, nhưng bây giờ là lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau, Vương Tử Quân lại là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, Tiền Học Bân gọi hắn là Tiểu Vương trước mặt đám cán bộ cấp dưới, chỉ nói rõ một vấn đề.
Cũngmay Vương Tử Quân dù sao cũng là người trọng sinh, công phu ẩn nhẫn của hắn càng không phải là thứ mà Tiền Học Bân có thể so sánh được. Hắn thấy Tiền Học Bân căn bản không có ý muốn bắt tay thì cười nhạt một tiếng, cũng rút bàn tay của mình lại với bộ dạng hồn nhiên như không.
- Chào bí thư!
Triệu Liên Sinh thấy Tiền Học Bân áp chế thể diện của Vương Tử Quân như vậy thì trong lòng rất vui sướng, thầm nghĩ Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, lần này chú em dán mặt nóng lên mông lạnh, coi như mất hết mặt mũi.
Tiền Học Bân chợt lộ ra nụ cười như mùa xuân đến với Triệu Liên Sinh, sau đó duỗi bàn tay ra bắt chặt tay của đối phương rồi nói:
- Liên Sinh, đã vài ngày không gặp cậu, nghe nói công tác của cậu cũng chẳng phải khởi sắc như thường, tôi luôn chú ý, vì vậy lần này đặc biệt đến xã Tây Hà Tử xem cậu thế nào rồi.
Vương Lục Thuận đứng ở đằng sau đám lãnh đạo xã, sau khi nghe thấy lời nói của phó bí thư Tiền Học Bân thì thầm nghĩ:
"Lãnh đạo không hỗ danh là lãnh đạo, rõ ràng hôm qua vừa đến nhà, bây giờ lại trợn tròn mắt nói lời bịa đặt đã lâu không gặp? Xem ra cảnh giới như vậy cũng khó ai so sánh được!"
Tiền Học Bân bây giờ nhiệt tình bắt tay các thành viên ban ngành xã Tây Hà Tử, dù là Vương Lục Thuận đứng sau lưng Tề Á Bân cũng có may mắn được bắt tay lãnh đạo, hắn cảm thấy rất ấm áp. Hơn nữa lãnh đạo còn vỗ vỗ vai của Vương Lục Thuận, lại nói một câu: "Tiểu Vương, rất tốt!" Điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy như bay lên chín tầng trời.
Đám cán bộ xã đều là loại người mắt sáng như tuyết, sự thật ở chỗ này đã quá rõ ràng: Bí thư Vương không được phó bí thư Tiền kia chào đón, ngay cả bắt tay cũng không thèm nể mặt, như vậy khó đảm bảo sau này người ta sẽ thường xuyên cho ăn quả đắng.
Vương Tử Quân giống như căn bản không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn vẫn tỏ ra vô cùng thoải mái, đứng sau lưng của Tiền Học Bân với biểu hiện cực kỳ bình thường, cực kỳ xứng đáng với chức danh bí thư đảng ủy xã.
Trước khi đi vào phòng họp của ủy ban xã, Tiền Học Bân dừng bước nhìn cửa phòng hội nghị, sau đó đột nhiên cười nói:
- Liên Sinh, căn nhà phòng họp này được xây dựng vào năm tôi làm bí thư ở xã Tây Hà Tử phải không?
- Đúng vậy, bí thư, phòng hội nghị này được xây vào năm anh được thăng chức lên huyện, tiền nhân trồng cây thì hậu nhân được hưởng, anh xem, có phòng họp này mà các thành viên ban ngành được thuận tiện hơn rất nhiều.
Triệu Liên Sinh thật sự rất biết cách tâng bốc, dù biết rõ đó là lời nịnh nọt nhưng Tiền Học Bân nghe vào trong tai vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
- Ha ha ha, Liên Sinh, những nhưng này cậu cũng trưởng thành hơn rất nhiều, đặc biệt là phương diện miệng lưỡi, càng ngày càng khó lường.
Tiền Học Bân chỉ vào Triệu Liên Sinh rồi cười ha hả nói.
Những biểu hiện của bí thư Tiền làm cho địa vị của Triệu Liên Sinh trong mắt đám cán bộ xã chợt biến đổi lớn, dù biết cây đại thụ sau lưng Triệu Liên Sinh là Tiền Học Bân, thế nhưng bây giờ Tiền Học Bân tự mình đến giúp đỡ, chắc chắn sẽ không giống bình thường.
Tiền Học Bân được đám cán bộ vây quanh đi vào phòng họp giống như sao sáng quanh trăng, lúc này bánh trái đã được bày sẵn bên trong, Tiền Học Bân đến ngồi xuống chiếc ghế của mình năm xưa.
- Tiểu Vương, nếu như tôi nhớ không sai thì cậu đã đến xã Tây Hà Tử được hơn hai tháng rồi phải không?
Tiền Học Bân nở nụ cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, giống như một vị trưởng bối quan tâm đến vãn bối vậy.
Vương Tử Quân thầm cảm thấy chán ghét như ăn phải ruồi, ngoài miệng lại khách khí đáp:
- Bí thư Tiền, trí nhớ của ngài thật sự rất tốt, tôi đã đến xã Tây Hà Tử được hơn hai tháng rồi.
- Tốt, bây giờ sự phát triển của xã cần những vị cán bộ trẻ tuổi như cậu.
Tiền Học Bân khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Cậu còn trẻ, có bốc đồng, đây là chuyện tốt, nhưng công tác ở xã chính là công tác nơi cơ sở, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với đủ mọi hạng người, làm việc chú ý một chữ ổn. Nếu không đổ mồ hôi dưới cơ sở thì sẽ làm cho trời rung đất chuyển, chủ tịch Triệu ở phương diện này làm rất tốt, cậu sau này cần phải học hỏi cậu ấy nhiều hơn.
Dù Vương Tử Quân biết Tiền Học Bân đến chủ yếu để gây ngột ngạt cho mình, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ đối phương lại nói ra những lời như vậy. Thế là hắn thầm mắng Tiền Học Bân một phen, đồng thời cũng thản nhiên nói:
- Bí thư Tiền nói rất đúng, những ngày qua tôi đã không ít lần xin lãnh giáo chủ tịch Triệu. Huyện ủy và chính quyền huyện tín nhiệm cho tôi làm bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, tôi nghĩ mình làm bí thư một xã thì cũng cần tạo phúc cho muôn dân, cũng muốn làm được vài việc hiện thực, vài chuyện tốt, dẫn đầu đám cán bộ trong xã cố gắng công tác, cùng nhau phát triển, coi như làm thỏa mãn đề thi của huyện ủy và chính quyền huyện giao phó.
Vương Tử Quân nói là trong mềm có cứng, Tiền Học Bân ông không phải làm chỗ dựa cho Triệu Liên Sinh sao? Được, tôi đưa tất cả thành viên ban ngành của xã ra nhắc nhở anh, tôi là một bí thư đảng ủy xã được huyện ủy và chính quyền bổ nhiệm, dù anh có miêu tả Triệu Liên Sinh làm đóa hoa hồng bừng sáng rực rỡ thì cũng phải công tác dưới tay tôi mà thôi.
Vương Tử Quân nói ra những lời kia không kiêu ngạo không xu nịnh, rõ ràng là một bước chặn họng Tiền Học Bân, đánh những lời không khách khí của đối phương vừa rồi quay về vị trí cũ.
Cừu Gia Thành biết rõ Tiền Học Bân đến thì cũng lo lắng Vương Tử Quân không ứng phó được người này, lúc này hắn nghe được những lời của Vương Tử Quân thì không khỏi thở dài một hơi. Hắn thấy thân trong quan trường thì không nên đắc tội với lãnh đạo, nhưng nếu ở vào thế xung đột khó thể vãn hồi, như vậy dù anh có khúm núm thế nào cũng chỉ làm cho người ta xem thường mà thôi.
Tả Vận Xương ngồi kia mà không thèm quan tâm, lão không nói một lời giống như một pho tượng phật nhưng nụ cười trên khóe miệng chứng tỏ đã thấy tất cả những gì đang xảy ra.
Lý Thu Na và Tề Á Bân thì nhìn bằng mắt và thở bằng mũi, bộ dạng chăm chú nghe lời lãnh đạo. Bọn họ không giống như Tả Vận Xương, bọn họ là cán bộ trẻ tuổi, bọn họ không thể nào đắc tội được Tiền Học Bân, cũng không muốn đắc tội với Vương Tử Quân, dưới tình huống khó xử thì bọn họ dứt quyết giả ngu cho xong.
Một khi đã làm quan đến cấp bậc phó bí thư huyện ủy thì đầu óc chính trị cũng không phải là người thường có thể so sánh được, Vương Tử Quân nói ra những lời vừa rồi thì Tiền Học Bân tất nhiên sẽ hiểu. Lão thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt lại tràn đầy nụ cười:
- Bí thư Tiểu Vương có quyết tâm như vậy thì tôi cũng yên lòng, tôi tin đảng ủy chính quyền xã dưới sự dẫn dắt của cậu nhất định sẽ hoàn thành viên mãn tất cả những nhiệm vụ công tác mà huyện ủy và chính quyền huyện đã giao phó.
Sau đó Tiền Học Bân giả vờ hỏi về vài hạng mục công tác, cuối cùng di chuyển chủ đề:
- Tiểu Vương, hai vị trí cấp phó khoa của xã Tây Hà Tử đã có kết quả chưa? Phòng tổ chức huyện đang hối thúc rất rát đấy.
Vương Tử Quân đã sớm ngờ đối phương sẽ hỏi như vậy, trong lòng cũng đã sớm có chuẩn bị, lúc này hắn cười nhạt một tiếng:
- Chúng tôi đã thảo luận chuyện này ngày hôm qua, Thu Na, cô đem tinh thần hội nghị báo cáo cho bí thư Tiền đi.
Lý Thu Na thấy Vương Tử Quân điểm danh thì hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, nàng cũng không muốn tham gia vào thế cờ của hai vị lãnh đạo, nhưng vì chức trách, nàng cũng không thể không đứng lên, thế là khẽ nói:
- Bí thư Tiền, từ sau khi nhận được tinh thần chỉ thị của huyện ủy, đảng ủy chính quyền xã chúng tôi rất coi trọng chuyện đề bạt lần này. Ngay ngày hôm qua chúng tôi đã thông qua hội nghị ban ngành, bí thư Vương đã đề nghị, ban ngành đã nhất trí thông qua. Đó chính là lần này sẽ quyết định thông qua tuyển cử công khai, chọn ra hai người thích hợp nhất trong số mười hai cán bộ đủ điều kiện...
- Chọn lựa công khai? Có ý gì? Danh từ này là lần đầu tiên tôi được nghe thấy.
Nụ cười trên mặt Tiền Học Bân càng thêm sáng lạn.
- Đó chính là phương án tuyển cử dân chủ, chọn lựa công khai, chính là căn cứ vào lá phiếu của nhân dân trong xã để quyết định ai là người thắng, vì vậy...
Lý Thu Na là một ủy viên tổ chức, nàng tất nhiên hiểu tính tình của vị phó bí thư nắm công tác tổ chức của huyện Hồng Bắc, càng nói thì nàng càng thêm bực bội. Lúc đầu nàng còn có thể biểu hiện vẻ bình thản, bây giờ âm thanh của nàng đã bắt đầu run rẩy.
- Bốp!
Tiền Học Bân vỗ tay lên mặt bàn, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Thu Na rồi trầm giọng quát:
- Làm bừa bãi, thật sự là làm bừa, cô là một ủy viên tổ chức, sao có thể coi công tác tổ chức là trò đùa? Các người làm như vậy, ý đồ của huyện ủy sao có thể chứng thực được?
Trong tiếng quát của Tiền Học Bân, cơ thể Lý Thu Na chợt run rẩy, nàng biết rõ nếu phó bí thư Tiền đã nổi giận, sau này công tác của mình sao có thể khởi sắc cho được?
- Bí thư Tiền, chuyện này cũng không thể trách đồng chí Thu Na, đó là quyết nghị của tôi, là tôi nói ra, ủy viên Thu Na chỉ là một thành viên ban ngành tham gia biểu quyết mà thôi. Nếu bí thư Tiền có bất kỳ ý kiến không đồng tình nào, có thể nói rõ với tôi.
Vương Tử Quân cũng không đợi Tiền Học Bân nói xong, hắn trực tiếp ngắt lời đối phương.
Tiền Học Bân nói ra những lời này cũng vì muốn chờ Vương Tử Quân mở miệng như vậy, lão thầm cười Tiểu Vương kinh nghiệm chưa đủ, thế là dùng giọng lạnh lùng nói:
- Cậu không nói thì tôi cũng đã quên trách nhiệm của cậu, ngày mai trong huyện sẽ mở hội nghị công tác tổ chức, tham gia chính là những bí thư đảng ủy xã và ủy viên tổ chức, đến lúc đó cậu tự mình làm kiểm điểm trên hội nghị cho tôi.
Tiền Học Bân nói xong thì đứng lên quay đầu đi ra ngoài cửa phòng họp.
Triệu Liên Sinh nhìn bộ dạng phất tay áo bỏ đi của lãnh đạo, thầm nghĩ lãnh đạo rất cao minh, làm như vậy thì hắn xem Vương Tử Quân sau này sao có thể ngẩng đầu lên ở xã Tây Hà Tử.
Triệu Liên Sinh thầm đắc ý, nhưng hắn lại nhanh chóng bước theo sau và dùng giọng thêm dầu vào lửa nói:
- Bí thư, xin ngài đừng tức giận, bí thư Vương còn trẻ, công tác có quá mới mẻ thì có thể sửa chữa, lúc này đã đến giữa trưa, ngài ở lại ăn bữa cơm rau dưa rồi về...
Triệu Liên Sinh chạy theo Tiền Học Bân thì Vương Tử Quân cũng rời khỏi vị trí của mình, hắn cũng đuổi theo Tiền Học Bân. Tất nhiên hắn cũng không phải chạy theo để nói lời kiểm điểm xin lỗi, chẳng qua hắn là lãnh đạo xã, dfu thế nào cũng phải mời lãnh đạo huyện ở lại dùng một bữa cơm, dù biết đối phương sẽ không chịu nể mặt, thế nhưng phương diện này cũng không thể chậm trễ.
Chiếc xe Santana chạy đi thổi ra một làm khói đen, chỉ sau chốt lát đã rời khỏi ủy ban xã Tây Hà Tử.
Triệu Liên Sinh nhìn chiếc xe Santana chạy đi như bay mà khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, những ngày qua hắn thật sự là mọi việc không thuận, uống nước cũng nắc cục. Lúc này lãnh đạo xuống một lần xem như mây đen đầy trời đã tản ra.
Triệu Liên Sinh nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân ở bên cạnh mà không khỏi cười thầm, thầm nghĩ, anh còn đứng đây giả vờ bình tĩnh làm gì, nhưng ngoài miệng lại dùng giọng đồng tình nói:
- Bí thư Vương, cũng không phải chuyện gì lớn, lãnh đạo nổi giận rồi thôi, cũng không có vấn đề gì.
- Những gì nên tới rồi sẽ tới.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Liên Sinh đang nhếch miệng nở nụ cười mà dùng giọng thản nhiên nói.
Hai người nói vài câu như nước chảy mây trôi, giống như một cặp cán bộ lãnh đạo đang đồng tâm hiệp lực hỗ trợ lẫn nhau công tác.
Tin tức bí thư Vương bị phó bí thư huyện ủy phê bình đã nhanh chóng truyền ra ngoài, tin tức này truyền khắp ủy ban xã, làm cho đám cán bộ đang kích động bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Bọn họ chỉ thấy mình giống như một mảnh đất khô hạn, khó khăn lắm mới có mây đen đi qua, không ngờ lại chẳng có giọt mưa nào được trút xuống, mây lại bay đi mất.
Đến giữa trưa, ánh mặt trời ỉu xìu, áng mây khô vàng, lá vàng rơi đầy đất, những ngọn gió mang theo hơi lạnh thổi qua làm cho người ta cảm thấy giống như càng lúc càng lạnh.
- Tôi đã nói rồi, sự việc này là bí thư Vương lên tiếng thiếu suy xét, súng bắn chim đầu đàn...
Một đám cán bộ thân cận với Triệu Liên Sinh khẽ nghị luận, dần dần âm thanh càng cao hơn. Vương Lục Thuận thì khẽ hát một bài, bộ dạng giống như tất cả vẫn nằm trong tầm tay của mình.
- Bí thư Vương, anh thật sự làm kiểm điểm sao?
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Chu Thường Hữu dùng giọng lo lắng hỏi, trong lòng hắn biết rõ, bí thư Vương làm như vậy là vì mình.
- Làm kiểm điểm, anh thấy thế nào?
Vương Tử Quân khẽ cười, sau đó hắn nâng ly trà lên chậm rãi nói.
Chu Thường Hữu nhìn bộ dạng tự đắc của Vương Tử Quân, trong long chợt bùng lên một ý nghĩ, hắn nghĩ đến những sự tích làm cho người ta kinh sợ của bí thư, thế là trong lòng trầm xuống, hắn vội vàng khuyên nhủ:
- Bí thư Vương, tôi thấy làm kiểm điểm cũng là một kế thích ứng tạm thời...
Chu Thường Hữu còn chưa nói xong thì Vương Tử Quân đã hiểu ý của đối phương, hắn biết rõ Chu Thường Hữu cũng muốn tốt cho mình. Hắn khẽ phất tay, tỏ ý không cần nói thêm điều gì nữa.
Chu Thường Hữu nhìn vẻ mặt kiên quyết của Vương Tử Quân, cuối cùng hắn cũng ngậm miệng, hắn nhìn vẻ mặt bình thản của bí thư Vương rồi cười lớn nói:
- Bí thư Vương, sắp đến giờ cơm, chúng ta hay là ra ngoài dùng cơm cho vui?
- Đi ra ngoài dùng cơm làm gì? Chúng ta đi đến nhà ăn là được.
Vương Tử Quân nói rồi đứng lên nhanh chóng đi về phía nhà ăn.
- Bí thư Vương...
Chu Thường Hữu lúng túng không biết nên nói gì cho phải, Vương Tử Quân thấy gương mặt lo lắng của đối phương thì lại cười nhạt lên tiếng:
- Yên tâm đi, không có gì.
Trong nhà ăn vốn có rất nhiều cán bộ đang nghị luận, nhưng bọn họ vừa thấy Vương Tử Quân vào dùng cơm thì ngậm chặt miệng, giống như chỉ cần bí thư Vương còn tại vị, sẽ không ai dám tạo ra thiêu thân vào lúc này.
Lúc này trên một chiếc bàn tròn đã ngồi đầy cán bộ, bọn họ thấy Vương Tử Quân đi đến thì không biết ai cầm đầu lên tiếng:
- Bí thư Vương...
Một câu nói kia làm cho đám cán bộ đang ngồi dùng cơm cũng phải đứng lên chào hỏi, cặp mắt phức tạp nhìn về phía Vương Tử Quân.
- À, mọi người ngồi đi, ăn cơm thì đứng lên làm gì?
Vương Tử Quân tùy ý phất tay, sau đó nói với Trương Thuận:
- Hôm nay cho tôi một phần cơm gà.
Trương Thuận nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân thì không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng đưa thức ăn đến. Chu Thường Hữu đi theo sau Vương Tử Quân cũng không biết tìm đâu được một chiếc ghế, khi Trương Thuận đặt phần cơm xuống trước mặt Vương Tử Quân, hắn đã ngồi sau lưng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ăn uống thật sự giống như chưa từng có việc gì phát sinh, hắn vẫn trò chuyện vui vẻ như ngày thường, thấy bí thư như vậy thì đám cán bộ chung quanh cũng thả lỏng hơn.
Sau khi dùng cơm xong quay về phòng làm việc, Vương Tử Quân để cho Chu Thường Hữu đi nghỉ, lúc này máy nhắn tin của hắn chợt vang lên.
Vương Tử Quân nhìn vào số máy điện thoại mà tâm tình bình tĩnh cũng có hơi run, tuy hắn đã chuẩn bị kỹ càng cho tờ kiểm điểm vào ngày mai, thế nhưng đột nhiên thấy một con đường khác làm cho hắn kích động.
- Alo, chủ biên Triệu, tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân à, bây giờ cậu thật sự phát triển rất tốt, trước kia tôi chỉ biết cậu là cán bút tốt nhất của thành phố, không ngờ bây giờ cậu có thể làm ra bản thảo hay như thế. Tôi nghĩ bản thảo này không những được đăng ở nhật báo Thanh Niên, tôi còn đề cử nó lên Nhật báo Chiết Giang, chuẩn bị đăng trên trang đầu.
Hội đường Hưng Hồng trang trọng nghiêm túc, chính giữa cửa lớn có chạm quốc huy, bùng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Hai bên cổng là hàng dãy xe con của các vị lãnh đạo giống như một đội danh dự, tạo nên vài cánh quân thẳng tắp, thật sự rất đồ sộ.
"Nhiệt liệt chào mừng các cán bộ đến tham dự hội nghị công tác toàn huyện!"
Mười sáu chữ đỏ tươi treo trên hội trường Hưng Hồng, gió nhẹ thổi qua càng làm cho bầu không khí hội nghị thêm nghiêm túc.
Hội nghị còn chă bắt đầu thì đám cán bộ đến tham gia đã tốp năm bốp ba đứng hút thuốc buôn chuyện, coi như liên lạc cảm tình.
- Xoẹt!
Một chiếc xe jeep dừng lại vững vàng, Vương Tử Quân bước xuống xe với tinh thần sảng khoái, trên mặt là nụ cười vui vẻ như ẩn như hiện.
Lý Thu Na theo sát Vương Tử Quân xuống xe, lúc này nàng lại đầy bụng nghi hoặc, nàng không rõ vì sao đến lúc này bí thư vẫn tỏ ra bình thản như vậy, chẳng lẽ hắn không biết hội nghị lần này mình sẽ phải làm kiểm điểm, sẽ mất mặt trước toàn thể cán bộ trong huyện?
Lý Thu Na nghĩ rằng sự kiện này sẽ không có khả năng bị hủy bỏ, trong ấn tượng của nàng thì phó bí thư Tiền nắm công tác chính trị, mà quan trọng nhất chính là nhân sự. Vì vậy gần đây Tiền Học Bân rất cường thế, trên nhiều vấn đề, chỉ cần lão bày tỏ ý kiến, dù là bí thư huyện ủy cũng phải nể mặt vài phần.
Lý Thu Na nhìn Vương Tử Quân đang xoải bước về phía trước mà cảm thấy có chút an tâm khó hiểu, nàng bắt đầu có ý nghĩ dựa vào vị bí thư thâm sâu khó lường này.